CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 26&25 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2016
CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 26 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2016
Lời Chúa: Am 6, 1a.4-7; 1Tm 6,11-16; Lc 16, 19-31
Lc 16, 19-31: “...Khi ấy, Chúa Giêsu phán cùng những
người biệt phái rằng: "Có một nhà phú hộ kia vận toàn gấm vóc, lụa là,
ngày ngày yến tiệc linh đình. Lại có một người hành khất tên là Ladarô, nằm bên
cổng nhà ông đó, mình đầy ghẻ chốc, ước được những mụn bánh từ bàn ăn rớt xuống
để ăn cho đỡ đói, nhưng không ai thèm cho. Những con chó đến liếm ghẻ chốc của
người ấy. Nhưng xảy ra là người hành khất đó chết và được các Thiên Thần đem
lên nơi lòng Abraham. Còn nhà phú hộ kia cũng chết và được đem chôn. Trong hoả
ngục, phải chịu cực hình, nhà phú hộ ngước mắt lên thì thấy đàng xa có Abraham
và Ladarô trong lòng Ngài, liền cất tiếng kêu la rằng:" 'Lạy Cha Abraham,
xin thương xót tôi và sai Ladarô nhúng đầu ngón tay vào nước để làm mát lưỡi
tôi, vì tôi phải quằn quại trong ngọn lửa này'. Abraham nói lại: 'Hỡi con, suốt
đời con, con được toàn sự lành, còn Ladarô gặp toàn sự khốn khổ. Vậy bây giờ
Ladarô được an ủi ở chốn này, còn con thì chịu khốn khổ. Vả chăng, giữa các
ngươi và chúng tôi đây đã có sẵn một vực thẳm, khiến những kẻ muốn từ đây qua
đó, không thể qua được, cũng như không thể từ bên đó qua đây được'."Người
đó lại nói: 'Đã vậy, tôi nài xin cha sai Ladarô đến nhà cha tôi, vì tôi còn năm
người anh em nữa, để ông bảo họ, kẻo họ cũng phải sa vào chốn cực hình này'.
Abraham đáp rằng: 'Chúng đã có Môsê và các tiên tri, chúng hãy nghe các ngài'.
Người đó thưa: 'Không đâu, lạy cha Abraham, nhưng nếu có ai trong cõi chết hiện
về với họ, thì ắt họ sẽ hối cải'. Nhưng Abraham bảo người ấy: 'Nếu chúng không
chịu nghe Môsê và các tiên tri, thì cho dù kẻ chết sống lại đi nữa, chúng cũng
chẳng chịu nghe đâu...".
Đó là lời Chúa.
+/Cách đây mấy năm, một nguyệt san xuất bản tại Luân
Đôn,Anh
Quốc, có yêu cầu độc giả đưa ra một định nghĩa về tiền bạc, và cho biết độc giả nào đưa ra câu định nghĩa hay
nhất sẽ được trọng thưởng. Toà soạn đã nhận được hàng ngàn câu định nghĩa khác
nhau và đây là câu định nghĩa đã trúng giải nhất: Tiền bạc là giấy thông hành đại
đồng, với nó chúng ta có thể đi bất cứ nơi đâu trên thế giới này ngoại trừ lên
thiên đàng là không được. Với nó, chúng ta có thể mua sắm mọi sự, trừ hạnh phúc
là không thể được.
+/Một câu chuyện kể rằng,
có một em thiếu nhi con nhà giàu, học giỏi và đạo đức đến cầu nguyện với Chúa rằng,
con chúc tụng và tạ ơn Chúa đã cho con sinh ra trong một gia đình đạo đức và hạnh
phúc. Nhưng tại sao Chúa lại cho người bạn thân của con phải cực khổ, gia đình
nghèo khó, bố hắn là lao động chính trong gia đình nay bị đau nặng. Mấy anh chị
em vừa phải bán vé số, bán báo vừa đi học nay phải nghỉ vì không đóng học phí.
Chúa không thưởng bạn của con sao?.Chúa trả
lời: Con thật là một thiếu nhi ngoan, một người bạn tốt biết quan tâm đến người
khác, biết nghĩ đến người bạn kém may mắn hơn mình. Nhưng này con, con hãy nhớ
rõ điều này là chính vì Ta thương nó mà Ta đã dựng nên con và cho nó kết bạn với
con.
-Từ
câu chuyện
trên, chúng ta đi vào đoạn Tin Mừng hôm nay, và chúng ta nhận thấy là Ladarô không phải vì nghèo mà được vào
thiên đàng, còn ông phú hộ không phải vì giàu mà bị sa hoả ngục. Ladarô được hạnh
phúc chắc hẳn là vì anh đã không oán trách và mất đi niềm tin của mình vào
Thiên Chúa, dù phải sống trong cảnh khốn cùng. Còn ông phú hộ đã đánh mất ơn cứu
độ, chỉ vì ông ta
đã sống ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến mình và ăn chơi hưởng thụ đến độ không còn
nhìn thấy,
để
khỏi phải trợ giúp cho Ladarô.
-Dụ
ngôn cũng cho
ta thấy hai khuôn mặt trái ngược nhau: một ông nhà giàu dư ăn dư mặc, một anh
nhà nghèo bệnh tật nằm đói lả, không đủ sức xua đuổi những con chó đến quấy rầy.Hai
người ở gần nhau, chỉ cách nhau một cái cánh cổng, nhưng lại thật xa nhau. Ông nhà giàu biết mặt,
biết tên anh nhà nghèo, nhưng ông chẳng mảy may quan tâm,liên đới, vì ông bận tổ chức tiệc tùng và mời
quan khách.
-Ladarô
đã chết trong cảnh đói nghèo và bệnh tật. Ông nhà giàu cũng chết,và Cái chết đồng đều cho mọi người,
nhưng số phận sau cái chết lại khác nhau.Không phải chỉ vì giàu mà ông nhà giàu
bị phạt, nhưng vì ông đã khép cánh
cửa
và khép lòng, đã ung dung hưởng thụ quyền sở hữu “hợp pháp”, đã không chấp nhận
chia sẻ điều mình có dư thừa.
-Ông
nhà giàu hẳn đã thấy Ladarô, nhưng đã sống như thể không có anh ta, vì ông loay
hoay vun quén cho hạnh phúc của mình.Không phải chỉ vì nghèo mà anh nhà nghèo
được thưởng, được hạnh phúc ngồi trong lòng tổ phụ Abraham, nhưng vì anh biết chấp nhận số phận hẩm hiu của mình,
và trông cậy vào sự trợ giúp của Thiên Chúa.
-Thế
giới ta đang sống là văn
minh hiện đại,nhưng
lại càng đào sâu hố ngăn cách giữa nước giàu và nước nghèo, giữa thiểu số người
giàu và đa số người nghèo.
-Lướt
qua số liệu tổng kết khoảng cách giữa các nước kém phát triển và các nước phát
triển, giữa dân nghèo
và dân giàu,càng
lúc càng tăng cao, chúng ta mới thấy rõ.Nếu
năm 1820 khoảng cách là 3:1, sau 30 năm là 35:1, và đến năm 2002 đã là 75:1.
-Theo báo
cáo mới của Tổ chức Hợp tác và phát triển kinh tế (OECD/Organization for Economic Cooperation
and Development) cho thấy khoảng cách giàu - nghèo ở 30 nước giàu nhất vẫn tiếp
tục tăng trong 20 năm qua, đặc biệt là ở Mỹ. Các tiến bộ về thương mại và kỹ
thuật đã giúp kinh tế các nước thành viên OECD phát triển nhanh chóng, nhưng đời
sống tầng lớp thấp không cải thiện được
là
mấy.Nghiên cứu trong suốt 20 năm của OECD cho thấy có đến 27/30 nước có tình trạng
thu nhập người giàu thì tăng, trong khi nhóm còn lại giậm chân tại chỗ.
Mỹ là nước có tỉ lệ chênh lệch giàu nghèo cao nhất, chỉ sau Mexico và Thổ Nhĩ Kỳ,
và khoảng cách này đã tăng nhanh kể từ năm 2000 tới nay. Nước Pháp trong khi đó giảm được phần
nào sự bất bình đẳng này,
khi công nhân nghèo đã được trả lương tốt hơn. Ở Mỹ, 10% người giàu nhất thu nhập
trung bình 93.000 USD/năm (cao nhất trong OECD), trong khi 10% người nghèo nhất chỉ thu
nhập 5.800 USD/năm, thấp hơn khoảng 20% so với mức trung bình của OECD. Nhóm
10% giàu nhất chiếm tới 71% tài sản của toàn bộ nước Mỹ. Thu nhập 10% giàu nhất
ở Pháp là 54.000 USD/năm so với 9.000 USD/năm của 10% nghèo nhất. Con số tương ứng
ở Nhật Bản là 60.000 USD và 6.000 USD.
+/Các Gợi
ý suy nghĩ:
1. Hai người ở cách nhau có ít bước chân, thế mà dường như không gặp nhau. Ladarô cứ việc nằm vất vưởng đau bệnh trước cửa; ông nhà giàu biết anh, nhưng sống như không hề có Ladarô. Nghĩa là Khi người ta tin tưởng vào tiện nghi, vào của cải, vào “phát triển”, người ta có thể trở thành đui mù, không thấy người khác với các nhu cầu của họ. Sau này, ông nhà giàu không hề biện minh rằng: Tôi không gây rắc rối gì cho Ladarô. Tôi tôn trọng quyền tự do của anh. Anh ta đâu có hề xin tôi điều gì! Ông biết ông đã sai khi không sống những điều Lời Chúa dạy.
2. Ông nhà giàu có tất cả mọi sự trên đời và dường như ông đã đạt được mục tiêu của cuộc đời. Nhưng chính cái chết cho hiểu rằng cuộc sống trần gian không phải là tất cả. Phải sống cuộc sống trần gian, phải sử dụng của cải vật chất thế nào, để sau khi chết, người ta đạt được cuộc sống viên mãn. Dĩ nhiên Đức Giêsu không muốn nói đến một vài sai lỗi nhất thời; Người dạy chúng ta về giá trị của chọn lựa căn bản: Có những chọn lựa trong cuộc sống hôm nay rất hệ trọng, bởi vì liên hệ đến cuộc sống vĩnh cửu sau cái chết.
3. Ông nhà giàu chết, và phải chịu cực hình. Điều này không có nghĩa là chỉ nguyên vì ông có của cải trong cuộc sống trần gian, mà dứt khoát ông bị hành hạ trong thế giới bên kia. Nếu ông bị đau đớn là vì ông đã không biết sử dụng của cải cho khôn khéo, như đã được nói đến ở các câu 9,14-15. Hôm nay chúng ta cũng được mời gọi xét lại xem chúng ta có chăng khả năng thấy nơi mỗi con người và nơi các nhóm người, một Ladarô nghèo khó đang ở trước cửa nhà chúng ta.
1. Hai người ở cách nhau có ít bước chân, thế mà dường như không gặp nhau. Ladarô cứ việc nằm vất vưởng đau bệnh trước cửa; ông nhà giàu biết anh, nhưng sống như không hề có Ladarô. Nghĩa là Khi người ta tin tưởng vào tiện nghi, vào của cải, vào “phát triển”, người ta có thể trở thành đui mù, không thấy người khác với các nhu cầu của họ. Sau này, ông nhà giàu không hề biện minh rằng: Tôi không gây rắc rối gì cho Ladarô. Tôi tôn trọng quyền tự do của anh. Anh ta đâu có hề xin tôi điều gì! Ông biết ông đã sai khi không sống những điều Lời Chúa dạy.
2. Ông nhà giàu có tất cả mọi sự trên đời và dường như ông đã đạt được mục tiêu của cuộc đời. Nhưng chính cái chết cho hiểu rằng cuộc sống trần gian không phải là tất cả. Phải sống cuộc sống trần gian, phải sử dụng của cải vật chất thế nào, để sau khi chết, người ta đạt được cuộc sống viên mãn. Dĩ nhiên Đức Giêsu không muốn nói đến một vài sai lỗi nhất thời; Người dạy chúng ta về giá trị của chọn lựa căn bản: Có những chọn lựa trong cuộc sống hôm nay rất hệ trọng, bởi vì liên hệ đến cuộc sống vĩnh cửu sau cái chết.
3. Ông nhà giàu chết, và phải chịu cực hình. Điều này không có nghĩa là chỉ nguyên vì ông có của cải trong cuộc sống trần gian, mà dứt khoát ông bị hành hạ trong thế giới bên kia. Nếu ông bị đau đớn là vì ông đã không biết sử dụng của cải cho khôn khéo, như đã được nói đến ở các câu 9,14-15. Hôm nay chúng ta cũng được mời gọi xét lại xem chúng ta có chăng khả năng thấy nơi mỗi con người và nơi các nhóm người, một Ladarô nghèo khó đang ở trước cửa nhà chúng ta.
4. Sau khi chết, không còn có thể thay đổi được số
phận nữa. Chính vì thế Đức Giêsu đã ra sức thúc bách người ta phải “thay đổi ngay bây giờ”. Không có
một giáo huấn nào của Tân Ước cho thấy là ta còn có thể hoán cải sau khi chết.
Lời Chúa luôn có
đó để hướng dẫn chúng ta đạt được cứu cánh của cuộc đời chúng ta. Muốn lắng
nghe Lời Chúa, ta phải có con tim sẵn sàng và rộng mở. Nếu con tim đã trở nên
đui mù và chai cứng vì ích kỷ, không quan tâm đến Thiên Chúa và người thân cận,
thì các phép lạ và các sứ giả từ bên kia thế giới trở về cũng chẳng giúp lay tỉnh
được.
5. Điều mà bài dụ ngôn hôm nay lên án, đó là không biết nhận ra tình trạng của bản thân để thay đổi,để thoát khỏi hỏa ngục. Có một cuộc đời để đáp lại các tiếng gọi, và có một lúc/dịp thuận lợi, vẫn còn có thể làm được điều đó.Ví dụ như Người gian phi tại đồi Sọ đã có sự khôn ngoan đúng lúc. Trong một thoáng chốc, anh đã biết sử dụng Lời Chúa như một cái kềm để nhổ các cây đinh của cuộc sống gian ác của anh và nắm bắt được thiên đàng,khi nói rằng: “ông Giêsu ơi, xin nhớ đến tôi”.Amen
5. Điều mà bài dụ ngôn hôm nay lên án, đó là không biết nhận ra tình trạng của bản thân để thay đổi,để thoát khỏi hỏa ngục. Có một cuộc đời để đáp lại các tiếng gọi, và có một lúc/dịp thuận lợi, vẫn còn có thể làm được điều đó.Ví dụ như Người gian phi tại đồi Sọ đã có sự khôn ngoan đúng lúc. Trong một thoáng chốc, anh đã biết sử dụng Lời Chúa như một cái kềm để nhổ các cây đinh của cuộc sống gian ác của anh và nắm bắt được thiên đàng,khi nói rằng: “ông Giêsu ơi, xin nhớ đến tôi”.Amen
CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 25 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2016
Lời Chúa: Am 8, 4-7; 1Tm 2, 1-8; Lc 16, 1-13
Lc
16, 1-13:Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các môn đệ rằng: "Một người phú hộ kia có một người
quản lý, và người này bị tố cáo đã phung phí của chủ. Ông chủ gọi người quản lý
đến và bảo rằng: 'Tôi nghe nói anh sao đó? Anh hãy tính sổ công việc quản lý của
anh, vì từ nay, anh không thể làm quản lý nữa'. Người quản lý nghĩ thầm rằng:
'Tôi phải làm thế nào, vì chủ tôi cất chức quản lý của tôi? Cuốc đất thì không
nổi, ăn mày thì hổ ngươi. Tôi biết phải liệu thế nào, để khi mất chức quản lý,
thì sẽ có người đón tiếp tôi về nhà họ'."Vậy anh gọi từng con nợ của chủ đến
và hỏi người thứ nhất rằng: 'Anh mắc nợ chủ tôi bao nhiêu?' Người ấy đáp: 'Một
trăm thùng dầu'. Anh bảo người ấy rằng: 'Anh hãy lấy văn tự, ngồi xuống mau mà
viết lại: năm mươi'. Rồi anh hỏi người khác rằng: 'Còn anh, anh mắc nợ bao
nhiêu?' Người ấy đáp: 'Một trăm giạ lúa miến'. Anh bảo người ấy rằng: 'Anh hãy
lấy văn tự mà viết lại: tám mươi'. Và chủ khen người quản lý bất lương đó đã
hành động cách khôn khéo: vì con cái đời này khi đối xử với đồng loại thì khôn
khéo hơn con cái sự sáng."Phần Thầy, Thầy bảo các con: Hãy dùng tiền của
gian dối mà mua lấy bạn hữu, để khi mất hết tiền bạc, thì họ sẽ đón tiếp các
con vào chốn an nghỉ đời đời."Ai trung tín trong việc nhỏ, thì cũng trung
tín trong việc lớn; ai gian dối trong việc nhỏ, thì cũng gian dối trong việc lớn.
Vậy nếu các con không trung thành trong việc tiền của gian dối, thì ai sẽ giao
phó của chân thật cho các con?."Không
đầy tớ nào có thể làm tôi hai chủ: vì hoặc nó ghét chủ này và mến chủ kia; hoặc
phục chủ này và khinh chủ nọ. Các con không thể làm tôi Thiên Chúa mà lại làm
tôi tiền của được". Đó là lời Chúa.
+/Câu chuyện để liên hệ và kết:Vào một đêm giông bão,có hai vợ chồng đã lớn tuổi đến một khách sạn ở
vùng Philadelphia, nước Mỹ để thuê phòng trọ qua đêm. Nhưng đáng tiếc, khách sạn
hết phòng.Cảm thương hai vợ chồng không có chỗ nghỉ đêm trong một đêm mưa gió
như thế, người quản lý khách sạn nói:- Tôi sẽ nhường phòng của tôi cho ông bà.Nhưng người chồng nói:-Nhưng anh sẽ ngủ ở đâu?,Quản lý khách sạn tiếp:- Đừng lo cho tôi, tôi có thể kiếm được chỗ.Và Sáng hôm sau lúc trả tiền phòng, người chồng nói với
viên quản lý khách sạn:- Quả thật,
anh xứng đáng làm chủ một khách sạn lớn nhất nước Mỹ!.Hai năm sau, người quản lý nhận được một bức thư
kèm theo một vé máy bay đi New York, và một tấm danh thiếp của ông khách trọ hai năm
trước.Khi Đến New York, người quản lý khách sạn được ông khách trọ dẫn đến đại lộ số 5, đường 34,
chỉ một tòa nhà cao tầng nguy nga đồ sộ mới xây và nói:- Đây là khách sạn tôi tặng
cho anh.Ông khách trọ đó chính là tỷ phú William Wadorf Astoria,Ông đã thực hiện lời đã hứa trước đó 2 năm.
+/Có
một chàng trai trẻ tìm đến một vị Đại Sư để khẩn cầu:“Bạch thầy, vợ con tính
tình hầu hết là tốt, nhưng đôi lúc cũng có những tính xấu.Xin thầy chỉ dạy
phương cách để biến đổi tính tình vợ con trở thành hoàn tòan tốt”.Vị Đại sư mỉm cười từ tốn giảng:“Trên đời
này làm gì có cái gì hoàn hảo chứ. Con người có tính tốt tính xấu, vạn vật cũng
có mặt phải mặt trái.Con hãy đi khắp thế gian, tìm cho thầy một tờ giấy chỉ có
mặt phải mà không có mặt trái.Nếu con tìm được, thầy sẽ chỉ dạy cho con làm
cách nào vợ con chỉ còn có tính tốt”.Chàng
trai trẻ lạy thầy cảm tạ và đi về.Nhưng chỉ được một hôm, anh hớt ha hớt hãi
tìm thầy và la lớn:“Bạch thầy, con đã tìm thấy tờ giấy chỉ có mặt phải mà không
có mặt trái”.Trong
khi vị Đại sư còn đang ngơ ngác, chàng trai trẻ rút ra một tờ báo Lề Phải của Cộng Sản(như báo:Nhân
Dân...etc).Từ
đó, vị Đại Sư tuyên bố tịnh khẩu suốt đời...Đồng tiền cũng có hai mặt TRÁI&PHẢI.Nhưng Kinh
nghiệm về đồng tiền, cha ông ta có câu:“Đồng tiền liền khúc ruột!”.Và cũng đi liền với bài Tin Mừng hôm nay.
-Bài
Tin Mừng Thánh Lu-ca có vài điểm khó hiểu về mặt chú giải, như tại sao ông chủ lại khen người quản
gia ‘bất lương’,
và Chúa Giê-su lại nói đồng tiền là ‘bất chính.’.Thật ra ông chủ (tượng trưng cho Thiên
Chúa), chỉ khen hành động của người quản gia
là khôn khéo, tháo vát, ứng phó kịp thời với hoàn cảnh bất lợi, chứ không
hề khen cách sống ‘bất lương’ của anh ta. Còn đồng tiền bị Chúa Giê-su xem là
‘bất chính’,
thì phải hiểu là đồng tiền chỉ có giá trị chóng qua trong cuộc sống trần gian
này, so sánh với giá trị vĩnh viễn liên quan tới Ơn Cứu Độ, tới Nước Thiên
Chúa.Qua đây,Chúa
Giêsu muốn nói: Người Ki-tô hữu phải biết khôn ngoan và thích ứng để ứng phó với
mọi hoàn cảnh.Đồng
thời phải khôn khéo dùng của cải trần gian là thứ chóng qua mà mưu tìm phần rỗi
đời đời cho mình,
và phải biết chọn làm tôi Thiên Chúa chứ không để mình làm nô lệ đồng tiền. Đồng tiền mà chúng ta kiếm được
mỗi ngày,mỗi tháng, mỗi năm là do công lao khó nhọc, mồ hôi nước mắt,nhưng ta vẫn chỉ là người quản lý chứ
không phải là ‘chủ nhân ông’ của nó,mà
Chính Thiên Chúa mới là chủ đồng tiền và tài sản ta có.
-Người
quản lý trong bài Phúc Âm hôm nay khôn ngoan nhưng không trung thành. Khôn
ngoan nhanh nhẹn, trong một thời gian ngắn,nên anh ta đã tìm ra phương thế
chuẩn bị cho tương lai. Nhưng lại
đã
không trung thành vì đã phung phí, làm hại tài sản của chủ.Khi khen người quản
lý này khôn khéo,Chúa Giêsu không khen ngợi tính gian giảo, thiếu trung thực.Người chỉ khen ngợi sự thông minh nhạy
bén của tên quản lý.Và Người ước mong con cái sự sáng/Ki tô hữu chúng ta cũng biết thông minh nhạy bén trong việc
tìm kiếm Nước Trời.
+/Ở đây,Có Hai đức tính
quan trọng ở người
quản lý là trung thành và khôn ngoan.Người quản lý trung
thành thì biết chăm lo coi sóc gìn
giữ tài sản của chủ,Không
phung phí, không làm mất mát hao hụt. Người quản lý khôn ngoan thì tìm cách sinh lợi cho chủ, làm cho tài
sản ngày càng gia tăng.Và Tài sản này
có
thể sinh lợi ở ba góc độ khác nhau
như sau:
-Mức
độ bình thường nhất là: tiền đẻ ra tiền. Như
Dùng
tiền gởi ngân hàng để lấy tiền lời,Dùng
tiền đầu tư vào công việc thương mại, kinh doanh để kiếm được nhiều tiền hơn nữa,để tạo thêm việc làm,thêm thu nhập cho tha nhân...vvv thì
rất hữu ích quý hóa.
-Mức
độ thứ hai cao hơn là: dùng tiền đầu tư vào chất xám,như giáo dục, nghiên cứu khoa học kỹ thuật.
Như Nhật
Bản và Hàn Quốc là hai nước đầu tư rất nhiều vào giáo dục.Vì thế họ đã đào tạo
được một đội ngũ trí thức đông đảo có kiến thức,có khoa học kỹ thuật,có năng lực thực sự. Nhờ thế, không những
họ làm cho đất nước giàu mạnh mau chóng, mà còn nâng cuộc sống nhân dân lên cao
hơn, giàu có sung túc về của cải vật chất,
và nhất là cao đẹp vì có văn hóa, đạo đức.
-Mức độ thứ ba, cũng là mức độ cao nhất là:Dùng tiền mua hạnh phúc
vĩnh cửu.
Biến tiền của hay hư nát ở đời này thành gia sản vĩnh viễn ở trên trời.Nhưng Để làm được việc này, ta phải vượt
qua sự khôn ngoan, nhạy bén đầy tính toán của người đời,để đạt tới sự khôn ngoan nhạy bén đầy quảng
đại bao dung theo
tinh thần Phúc Âm.
-Cũng nên nói thêm
là Tạo
lập gia sản trên trời khác với tạo lập gia sản nơi trần gian.Gia sản nơi trần
gian được tạo lập bằng tích lũy
vun quén riêng,còn Gia sản trên trời được tạo lập bằng cho
đi. Để tích lũy tài sản nơi trần gian, ta phải tằn tiện,chắt bóp, nghĩ đến lợi nhuận của
bản thân hơn người khác.Còn
để
tích lũy gia sản trên trời, ta phải rộng rãi, hào phóng, phải nghĩ đến người khác hơn bản thân ta.Càng cho đi ở đời này,ta càng giàu có ở
trên trời.Khi ta giúp đỡ người nghèo là ta chuyển tiền về thiên quốc.Qua trung
gian người nghèo, đồng tiền trần gian hay hư nát sẽ biến thành tài sản vĩnh cửu
trên trời.
+/Câu chuyện khác để liên hệ và kết,là Trong Cổ Học
Tinh Hoa có kể câu chuyện “Lấy của ban ngày” như sau:Nước Tấn có kẻ hiếu lợi, một hôm ra chợ gặp cái gì cũng lấy. Anh ta nói rằng:“Cái này tôi ăn được,
cái này tôi mặc được, cái này tôi tiêu được, cái này tôi dùng được”. Lấy rồi
đem đi. Người ta theo đòi tiền. Anh ta nói: “Lửa tham nó bốc lên mờ cả hai
con mắt. Bao nhiêu hàng hóa trong chợ tôi cứ tưởng của tôi cả, không còn trông
thấy ai nữa. Thôi, các người cứ cho tôi, sau này tôi giàu có, tôi sẽ đem tiền
trả lại”.Người coi chợ thấy càn dở, đánh cho mấy roi, bắt của ai trả lại cho
người ấy. Cả chợ cười ồ lên. Anh ta than rằng:“Thế gian còn nhiều kẻ hiếu lợi hơn ta, thường dụng
thiên phương, bách kế ngấm ngầm lấy của người. Ta đây tuy thế, song lấy giữa
ban ngày,nên so với những kẻ ấy thì lại
chẳng hơn ư?,Các ngươi cười ta là các
ngươi chưa nghĩ kỹ!”.
-Mỗi
người chúng ta đều được
Thiên Chúa đặt làm quản lý trong cuộc sống. Tất cả Sự sống, sức khỏe, tài năng,
tiền bạc…vv, đều
không phải của ta mà là của
Chúa,Ta chỉ quản lý.Nếu
chúng ta trung tín gìn giữ cuộc đời mình trong ơn thánh Chúa và biết chia sẻ những
ân huệ Chúa ban cho tha nhân,chúng ta sẽ làm giàu cho chính mình trong cuộc sống
mai sau.Amen
Nhận xét