CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 16&15 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2016
CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA
NHẬT 16 THƯỜNG NIÊN NĂM C2016
Lời
Chúa: St. 18, 1-10a; Cl. 1, 24-28; Lc. 10, 38-42
Lc
10, 38-42: “...Khi
ấy, Chúa Giêsu vào một làng kia và có một phụ nữ tên là Martha rước Người vào
nhà mình. Bà có người em gái tên là Maria ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người.
Martha bận rộn với việc thết đãi khách. Bà đứng lại thưa Người rằng: "Lạy
Thầy, em con để con hầu hạ một mình mà Thầy không quan tâm sao? Xin Thầy bảo em
con giúp con với". Nhưng Chúa đáp: "Martha, Martha, con lo lắng bối rối
về nhiều chuyện. Chỉ có một sự cần mà thôi: Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ
không bị ai lấy mất...". Đó
là lời Chúa.
-Sáng
ngày 13 tháng 7 ĐTC Phanxicô đã bất thình lình đến thăm Ủy ban Toà Thánh đặc
trách về châu Mỹ Latinh, trước sự ngạc nhiên vui sướng của các nhân viên.Ngài
đến gõ cửa văn phòng của Ủy ban trong khi các nhân viên đang họp để bàn về việc
cử hành Năm Thánh Lòng Thương Xót tại Bogotà thủ đô Colombia. Trước sự
ngạc nhiên của các nhân viên ĐTC nói: “Tôi muốn nhảy sang thăm anh chị em một
lát”. Với thái độ đơn sơ và thân tình ĐTC xin được họp chung với mọi người. Sau
đó một nhân viên đã báo cho ông Guzman Cariquiry thư ký Ủy ban biết, và ông đã
vội vàng đón tiếp ĐTC. Ngài hỏi ông: “Anh có giờ nói chuyện một chút không?” Và
ĐTC đã chuyện vãn với ông nửa giờ đồng hồ, chào và hỏi chuyện từng nhân viên
hiện diện và chụp hình lưu niệm. Ngài nhắc lại các chuyến viếng thăm Ủy ban khi
còn là TGM Buenos Aires.
-Hiếu
khách là một đức tính tốt. Một người hiếu khách là người có tính xã hội. Họ dám
mở cửa lòng đối diện với đời và với tha nhân. Kinh nghiệm cho chúng ta thấy
trong bất cứ lĩnh vực nào như mở tiệm buôn bán, công ty, xí nghiệp, trường học,
hội đường, chùa chiền, nhà thờ, tư gia…Càng
có nhiều người tham gia, sinh hoạt và thăm viếng thì càng sầm uất và thành công,nên Người
ta thường nói "đa khách đáo, đa ngân vào".
Đúng thế, mở một cửa tiệm hay một dịch vụ mà khách
ra vào tấp nập thì việc làm ăn sẽ mau khấm khá.
-Câu
truyện trong sách Sáng Thế bài
đọc 1 hôm nay cũng kể rằng có ba vị khách đi ngang qua nhà
ông Abraham. Ông đã vui vẻ chào đón khách một cách niềm nở.Thái độ của Abraham bày tỏ lòng thành
kính và hiếu khách. Ông biết thương người và đáp ứng đúng nhu cầu cần thiết.
Ông tiếp rước khách một cách rất tận tình: Tôi xin đi lấy ít bánh, để các ngài
dùng cho chắc dạ, trước khi tiếp tục đi, vì các ngài đã ghé thăm tôi tớ các
ngài đây!
-Và Một
phần thưởng ngoài sức tưởng tượng của cả hai ông bà. Ông bà đã nhận được một hồng
ân quý báu trong lúc tuổi già. Ông bà sẽ sinh một cậu con trai nối dòng. Đây là
lời cầu chúc tốt đẹp nhất của ba vị khách/nhờ ơn Chúa cho: "Sang năm, tôi sẽ trở lại thăm
ông và khi đó bà Sara vợ ông sẽ có một con trai.".
-Tin
Mừng (Lc 10,38-42) hôm nay là Câu
chuyện có 3 vai : vai chính là Chúa Giêsu, hai vai phụ là Mác-ta và Maria.Hai chị em mỗi người phục vụ Chúa
một cách khác nhau:- Mác-ta lăng xăng lo cơm nước, giường chiếu...- Maria "ngồi bên chân Chúa mà nghe
lời Ngài dạy".Kẻ
thì bận rộn rót nước, nấu ăn. Người thì ríu rít chuyện trò bên Chúa.
-Có
người cảm thấy tiếc cho cô
Matta, vì Maria đã bỏ mặc tất cả mọi công việc cho Matta, trong lúc cô ta vui
hưởng cuộc nói chuyện với Chúa Giêsu, khi Matta đến phàn nàn, Chúa Giêsu lại
nói: "Matta, Matta con lo lắng nhiều chuyện quá,chỉ có một việc cần, Maria đã chọn phần tốt
nhất". Vậy là việc cô Matta
làm
chưa phải là tốt nhất.
-Khuynh
hướng khác cho rằng, Chúa Giêsu không có ý phê phán thái độ hiếu khách của
Matta, khi Ngài nêu bật
hành vi của Maria là
"ngồi bên chân Chúa mà nghe lời Người.".Tuy nhiên, khi phải chọn lựa thì Chúa
Giêsu vẫn thích người "nghe" lời Người hơn là loay hoay chuyện rót nước,
dọn cơm...Ngài
cũng cho biết đây là phần tốt nhất.
-Hẳn
Chúa Giêsu không làm một cuộc so sánh về hai thái độ: một của Matta tất bật với
việc tiếp đãi Khách, và một của Maria ngồi bên chân Khách để trò chuyện.
-Trong
thực tế, cả hai thái độ này đều cần thiết: tinh thần hiếu khách được biểu lộ cụ
thể bằng những nghĩa cử hành động,và
tích cực qua việc chuẩn bị bữa ăn, nhưng cũng được thể hiện không kém qua sự tiếp chuyện,hàn huyên tâm sự.Chúa
Giêsu đề cao thái độ của cô
Maria,
nhưng không hề giảm thái độ của cô
Matta.
Chúa không chê hoạt động, lại càng không trách sự tiếp đón quảng đại, Ngài chỉ
muốn mượn hình ảnh của Maria đang ngồi dưới chân Ngài để nói lên thái độ cơ bản
con
người phải có đối với Thiên Chúa, đó là thái độ lắng
nghe lời Chúa và đem ra thực
hành.Đó là cách sống khôn ngoan đích thực như xây nhà trên nền
móng vững chắc.
-Gương của Matta và Maria
trong Tin Mừng hôm nay bảo chúng ta rằng nhân đức không chỉ có một mặt, vì
trong việc tông đồ, người này làm việc tích cực, hết sức mình, người kia quan
tâm đến việc rao giảng Lời Chúa. Nếu sự quan tâm này kết hợp sâu xa với đức
tin, thì sẽ rất tốt cho công việc.
-Chúng
ta cũng cần có thái độ đúng đắn
với Lời Chúa là phải lắng nghe. Lắng nghe ở đây không phải là
đãng trí,chia trí,nhưng
là chú ý,phải tập trung khi
Lời Chúa được công bố.
-Lắng
nghe lời Chúa như cô Maria là khôn ngoan, vì đây là việc làm cao cả và hoàn hảo
nhất. Lo lắng phục vụ là cần thiết, nhưng làm sao để những lo lắng phục vụ
không cản trở ta đón nhận Lời Chúa từ trời xuống như mưa sa.Cũng Hãy đừng có chỉ chích phê bình hay
kết án những người mà chúng ta thấy họ phải đầu tư nhiều hay làm việc tất bật để có được sự khôn
ngoan đích thực nơi bàn tiệc Lời
Chúa...Amen
CHIA SẺ LỜI CHÚA
CHÚA NHẬT 15 THƯỜNG NIÊN C2016
Lời Chúa: Đnl 30,10-14;Cl 1, 15-20;Lc 10, 25-37
Lc 10, 25-37:“...Khi ấy, có một người thông luật đứng
dậy hỏi thử Chúa Giêsu rằng: "Thưa Thầy, tôi phải làm gì để được sự sống đời
đời". Người nói với ông: "Trong Lề luật đã chép như thế nào? Ông đọc
thấy gì trong đó?" Ông trả lời: "Ngươi hãy yêu mến Chúa là Thiên Chúa
ngươi hết lòng, hết linh hồn, hết sức và hết trí khôn ngươi, và hãy thương mến
anh em như chính mình". Chúa Giêsu nói: "Ông đã trả lời đúng, hãy làm
như vậy và ông sẽ được sống". Nhưng người đó muốn bào chữa mình, nên thưa
cùng Chúa Giêsu rằng: "Nhưng ai là anh em của tôi?" Chúa Giêsu nói tiếp:"Một
người đi từ Giêrusalem xuống Giêricô, và rơi vào tay bọn cướp; chúng bóc lột
người ấy, đánh nhừ tử rồi bỏ đi, để người ấy nửa sống nửa chết. Tình cờ một tư
tế cũng đi qua đường đó, trông thấy nạn nhân, ông liền đi qua. Cũng vậy, một trợ
tế khi đi đến đó, trông thấy nạn nhân, cũng đi qua. Nhưng một người xứ Samaria
đi đường đến gần người ấy, trông thấy và động lòng thương. Người đó lại gần,
băng bó những vết thương, xức dầu và rượu, rồi đỡ nạn nhân lên lừa mình, đưa về
quán trọ săn sóc. Hôm sau, lấy ra hai quan tiền, ông trao cho chủ quán mà bảo rằng:
'Ông hãy săn sóc người ấy và ngoài ra, còn tốn phí hơn bao nhiêu, khi trở về,
tôi sẽ trả lại ông'. Theo ông nghĩ, ai trong ba người đó là anh em của người bị
rơi vào tay bọn cướp?" Người thông luật trả lời: "Kẻ đã tỏ lòng
thương xót với người ấy". Và Chúa Giêsu bảo ông: "Ông cũng hãy đi và
làm như vậy". Đó là lời Chúa.
-Có
một câu chuyện ngụ ngôn kể rằng: ở một thành phố nọ, có một Ông Hoàng sống một
cuộc đời rất hạnh phúc. Vì thế khi ông chết, người ta đã làm một bức tượng của
ông, đặt trên một cái bệ cao giữa thành phố và đặt tên là Ông Hoàng Hạnh Phúc,
như là biểu tượng may mắn sẽ mang hạnh phúc đến cho mọi người dân trong
thành.Một buổi chiều đầu mùa đông, một con chim én đến đậu dưới chân pho tượng.
Bỗng một giọt nước rơi xuống đầu nó. Nó nhìn lên và ngạc nhiên vì đó là giọt
nước mắt của Ông Hoàng đang khóc. Những giọt nước mắt cứ lăn dài trên đôi má
của ông. Chim én ngạc nhiên và hỏi rằng:- Tại sao ông khóc? Ông là Ông Hoàng
Hạnh Phúc kia mà!Ông hoàng trả lời
-:Từ
khi đứng trên cao nhìn thấy cảnh sống của dân thành, ta đau lòng quá và không
còn hạnh phúc nữa. Ta muốn đi giúp họ lắm, nhưng đôi chân ta bị chôn chặt ở cái
bệ này nên không thể nào đi được. Bạn có thể giúp ta không?Câu trả lời là:- Không được, tôi phải bay đi cho
kịp đàn đang bay về phương bắc.Ông Hoàng nài nỉ:- Hãy làm ơn giúp ta đêm nay đi.
Chim én ngập ngừng giây lát rồi nói:-Thôi được. Bây giờ ông muốn tôi làm
gì?
Ông Hoàng nói:- Trong một túp lều đàng kia có một người mẹ đang khóc vì
con bà bị bệnh mà bà không có tiền gọi bác sĩ. Bạn hãy lấy viên ngọc ở chuôi
kiếm của ta đem cho bà ấy.Và Chim én dùng mỏ lấy viên ngọc ra và bay đến cho bà mẹ
nghèo. Nhờ có tiền, bà đã lo cho con bà khỏi bệnh. Hôm sau Ông Hoàng lại xin
chim én nán lại một đêm nữa để mang viên ngọc khác đến cho một người nghèo
khác. Rồi hôm sau nữa đến giúp một người nghèo khác nữa. Cứ thế hết ngày này
đến ngày khác, con chim én lấy các thứ trang sức của Ông Hoàng đem
cho
người nghèo. Cuối cùng trên mình Ông Hoàng không còn gì quý giá nữa. Khi đó đã
là giữa mùa đông, trời đã lạnh rất nhiều.Và Một buổi sáng, người ta thấy xác
con chim én đã chết cóng dưới chân pho tượng Ông Hoàng trần trụi. Phía dưới
thành phố, mọi người đều hạnh phúc. Họ có biết đâu hạnh phúc của họ là nhờ sự
hy sinh của Ông Hoàng Hạnh Phúc và con chim én nhỏ bé.
-Đôi
khi trong cuộc sống chúng ta vẫn vô tâm như vậy. Lời Chúa hôm nay mời gọi chúng
ta hãy biết dừng lại để giúp đỡ những ai đang là Thân Cận của
ta.Tin Mừng (Lc 10,25-37) hôm nay cho
biết:
1.
"Ai là người thân cận của tôi ?", Câu hỏi này của vị Luật sĩ phản ảnh
phần nào chiều hướng suy nghĩ của ông :- Ông muốn tìm một câu định nghĩa
về "người thân cận". Người do thái thời đó hiểu "người thân
cận" chỉ là những đồng bào do thái với mình.- Ông muốn nghe một câu trả
lời có tính lý thuyết.
2. Dụ ngôn
người Samari phản ảnh chiều hướng suy nghĩ của Chúa Giêsu là:- Định nghĩa về "người thân
cận" không quan trọng bằng thực thi bác ái với người cần giúp/thân cận .
- Người
thân cận là bất cứ ai (không phân biệt dân tộc, tín ngưỡng, quan điểm...). Hai nhân vật chính trong dụ ngôn này
một người là do thái một người là Samari.- Thay vì tìm hiểu ai là người thân
cận, tốt hơn nên tỏ ra mình là người thân cận đối với những kẻ đang cần mình
giúp đỡ .
-
Người Samaria là một anh chàng không có đạo, mà không có đạo khi đó cũng đồng nghĩa với không thể sống
bác ái lương thiện. Quan niệm
Do Thái
hẹp hòi và thiển cận ấy, như một mẫu mực để những ai muốn có cuộc sống đời đời
phải nhìn đó mà noi theo. Người Samaria ngoại đạo đã trổi vượt hơn những người có đạo chính thống, đạo đức nhất của xã hội
và Giáo Hội lúc bấy giờ là thầy Lêvi và vị tư tế.
-Còn
chúng ta thì sao?,Chúng
ta phải cố gắng
trở nên là những người Samaria nhân lành của thời buổi hôm nay. Có nghĩa là chúng ta không phải
chỉ sống cho riêng mình mà còn sống cho người khác,sống với tha
nhân. Chúng ta không chỉ lo toan cho cá
nhân mà còn quan tâm tới những người chung quanh. Chúng ta không chỉ nghiêm túc trong giờ
phụng vụ mà còn phải nghiêm
túc trong mọi lãnh vực cuộc sống,cũng như kinh doanh và sản xuất.
-Trong
cộng đoàn và xã hội hôm nay, kẻ thờ ơ với tha nhân cũng nhiều,
nhưng những người Samaria hiện đại cũng không thiếu. Có khi mang danh hiệu Kitô hữu, có
khi mang danh hiệu Phật tử, có khi mang danh hiệu cộng sản và có khi chẳng mang
một danh hiệu nào cả. Nhưng họ giống như Đức Kitô đã sống và họ tiếp cận được
với Thiên Chúa cũng như với tha nhân.
-
Để trở nên những người Samaria thời
buổi hôm nay, ta phải ghi tạc lời căn dặn của thánh Phao lô:Anh em chớ mắc nợ nhau điều gì,
ngoài món nợ tương thân tương ái,
ta phải thực sự có một trái tim mở rộng,
một thái độ quan tâm đến tha nhân, phải săn sóc đến những nhu cầu,những việc kế cận xung quanh ta.
-BÀI Trích
sách Đệ Nhị Luật hôm nay muốn cho ta biết điều CHÚA muốn
ta thực hiện quả thực là khó,nhưng vẫn có thể làm được:
“...Thánh
chỉ ta truyền cho các ngươi hôm nay không quá khó khăn cũng không quá sức các
ngươi. Nó không phải ở đâu trên trời, để các ngươi có thể nói: 'Ai trong chúng
tôi có thể lên trời mang luật xuống
giảng
cho chúng tôi nghe để chúng tôi thực hành được?' Nó cũng không phải ở bên kia
biển, để các ngươi viện lẽ nói rằng: 'Ai trong chúng tôi có thể vượt biển, và
mang nó về cho chúng tôi, để chúng tôi được nghe và thực hành điều đã truyền dạy?'
Nhưng lời ở sát bên các ngươi, nơi miệng các ngươi, trong lòng các ngươi, để
các ngươi thực thi..."
-Có
một câu chuyện tưởng tượng, tiếp nối dụ ngôn người Samaria nhân hậu, đại khái
như sau: Sau khi đã tận tình cứu giúp nạn nhân bị bọn cướp đánh và bỏ rơi,
người Samaria này lại có dịp đi từ Giêrusalem xuống Giêricô. Lần thứ hai này,
ông cũng gặp một nạn nhân khác và như lần đầu, ông cũng lại ra tay cứu giúp. Và
rồi tiếp theo trong những lần có dịp đi qua con đường đó, ông đều gặp nạn nhân và đều
cứu giúp, cho đến một ngày kia là lần thứ 2222, khi đến chỗ thường xảy ra những
vụ cướp bóc, ông cũng lại gặp một nạn nhân. Như thường lệ, ông xuống lừa, băng
bó vết thương. Xong xuôi đâu đó, ông đặt nạn nhân lên lưng lừa. Với thời gian,
con lừa của ông dường như cũng quen đường cũ, đem nạn nhân đến quán trọ. Nhưng
lần này ông chủ quán chỉ thấy nạn nhân nằm trên lưng con lừa cũ mà không thấy
người Samaria đâu. Hơi ngạc nhiên, nhưng ông chủ quán vẫn tiếp tục
chăm sóc nạn nhân như thường lệ. Điều mà ông chủ quán không ngờ mãi đến lần
2222 người Samaria mới có sáng kiến giúp các nạn nhân đến nơi đến
chốn. Để giải quyết tận gốc rễ, ông đã tìm đến sào huyệt của bọn cướp với hy
vọng thuyết phục họ, hoặc nếu được thì giúp đỡ để họ có thể trở về sống một
cuộc đời lương thiện, từ bỏ những hành động trộm cướp và giết người...Amen
Nhận xét