CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 14 THƯỜNG NIÊN C2016
CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 14
THƯỜNG NIÊN C2016
LỜI CHÚA: Is 66, 10-14c;Gl 6, 14-18;Lc 10, 1-9 {hoặc 1-12. 17-20}
Lc
10, 1-9 {hoặc 1-12. 17-20): “...Khi
ấy, Chúa chọn thêm bảy mươi hai người nữa, và sai các ông cứ từng hai người đi
trước Người, đến các thành và các nơi mà chính Người sẽ tới. Người bảo các ông
rằng: "Lúa chín đầy đồng mà thợ gặt thì ít; vậy các con hãy xin chủ ruộng
sai thợ đến gặt lúa của Người. Các con hãy đi. Này Ta sai các con như con chiên
ở giữa sói rừng. Các con đừng mang theo túi tiền, bao bị, giầy dép, và đừng
chào hỏi ai dọc đường. Vào nhà nào, trước tiên các con hãy nói: 'Bình an cho
nhà này'. Nếu ở đó
có con cái sự bình an, thì sự bình an của các con sẽ đến trên người ấy. Bằng
không, sự bình an lại trở về với các con. Các con ở lại trong nhà đó, ăn uống
những thứ họ có, vì thợ đáng được trả công. Các con đừng đi nhà này sang nhà nọ."Khi
vào thành nào mà người ta tiếp các con, các con hãy ăn những thức người ta dọn
cho. Hãy chữa các bệnh nhân trong thành và nói với họ rằng: 'Nước Thiên Chúa đã
đến gần các ngươi'.{"Khi vào thành nào mà người ta không tiếp đón các con,
thì hãy ra giữa các phố chợ và nói: 'Cả đến bụi đất thành các ngươi dính vào
chân chúng tôi, chúng tôi cũng xin phủi trả lại các ngươi. Nhưng các ngươi hãy
biết rõ điều này: Nước Thiên Chúa đã đến gần'. Ta bảo các con, ngày ấy, thành
Sôđôma sẽ được xử khoan dung hơn thành này".Bảy mươi hai ông trở về rất
vui mừng và nói rằng: "Thưa Thầy, nhân danh Thầy thì cả ma quỷ cũng vâng
phục chúng con". Người bảo: "Ta đã thấy Satan từ trời sa xuống như luồng
chớp. Này Ta đã ban cho các con quyền giày đạp rắn rít, bọ cạp, mọi quyền phép
của kẻ thù, và không có gì có thể làm hại được các con. Dù vậy, các con chớ vui
mừng vì các thần phải vâng phục các con, nhưng hãy vui mừng vì tên các con đã
được ghi trên trời...".
Đó là lời Chúa.
+/ Bắc
Ai Len là một đất nước mà hai khối dân Công giáo và Tin lành thù ghét nhau và
nhiều lần bắn giết nhau. Vào một dịp lễ Giáng sinh, một Linh mục công giáo đi
sang bên kia đường để đến thăm một Mục sư Tin Lành. Vị Mục sư rất cảm động, đón
tiếp vị Linh mục rất niềm nỡ. Ít lâu sau Vị Mục Sư cũng sang bên kia đường để
thăm vị Linh mục. Tình thân giữa hai người ngày càng thắm thiết hơn. Tuy nhiên
một vài tín đồ lớn tuổi thì nổi giận. Họ tìm đủ cách để vận động cấp trên của Giáo Hội thuyên chuyển
vị Mục sư ấy đi nơi khác.
-Vị
Linh mục và Vị Mục sư trên chỉ làm điều mà tất cả các môn đệ Chúa Giêsu phải
làm, đó là làm những sứ giả của bình an và hòa giải trong một xã hội có nhiều
chia rẻ.Bình an không phải là một cái gì tiêu cực do không có chiến tranh và
thù hận. Nó đòi phải có tinh thần cởi mở, tình huynh đệ, lòng khoan dung, thiện
chí và ước muốn hòa giải. Nó giúp chúng ta gỡ bỏ những rào cản của nghi kỵ, sợ
hãi, thành kiến và óc cố chấp.
-Đối
với Đức Giêsu thì Hòa bình hay bình an đích thực chỉ có được khi chúng ta biết
sống theo hướng đi của Thần khí. Vì vậy, để huấn luyện các môn đệ, Chúa Giêsu sai các ông đi thực tập
truyền giáo với quà tặng bình an.
-Bài
đọc I (Is 66, 10-14c),cũng theo chiều hướng này.Vì Vua Cyrus nước Ba Tư vừa tiêu diệt
đế quốc Babylon và ký sắc lệnh cho phép dân Do Thái hồi hương. Trong bầu khí
phấn khởi vui mừng đó, ngôn sứ Isaia nói tiên tri rằng Thiên Chúa sẽ ban phúc
lành cho dân. Điều đáng lưu ý là phúc lành quý giá nhất chính là ơn bình an:
"Ta sẽ làm cho bình an chảy đến nó (Giêrusalem) như thác vỡ bờ,như con sông".
-Còn Tin
Mừng (Lc 10, 1-12. 17-20) này thì đã được Phụng vụ cắt bớt khúc giữa (cc 13-16), để chỉ còn
lại hai phần chính: Chúa Giêsu sai các môn đệ đi rao giảng (cc 1-12), và các
môn đệ rao giảng xong trở về kể chuyện cho Chúa nghe (cc 17-20).
-Theo tường thuật của Thánh Luca, Chúa Giêsu đã sai đi rao giảng không phải
-Theo tường thuật của Thánh Luca, Chúa Giêsu đã sai đi rao giảng không phải
chỉ nhóm
tông đồ mà còn cả nhóm môn đệ nữa. Luca muốn nhấn mạnh rằng không riêng gì các
tông đồ, mà tất cả mọi người đều được Chúa Giêsu sai đi rao giảng Tin Mừng. Ý
này lại được làm rõ thêm với con số 72.
-Hành
trang Tông đồ,Hành
trang đi đường chỉ là: cây gậy, đôi dép, không mang hai áo...Ý nghĩa ở đây là những kẻ được sai đi phải
là những con người thanh thoát, không cồng kềnh nặng nề với của cải vật chất, để có thể luôn sẵn sàng lên đường ra đi
cho sứ vụ.
-Hành
trang ấy còn có ý nghĩa đặc biệt là các môn đệ được tham dự vào ba chức năng tư
tế, tiên tri và vương đế của Chúa Giêsu. Cây gậy của vương đế, đôi dép của tiên
tri, và tấm áo của tư tế.
- Cây gậy,Cây
gậy trong tay biểu trưng cho sức mạnh của Thiên Chúa thông ban cho người thi
hành sứ vụ loan báo Tin Mừng. Ra đi với niềm tin vào năng quyền của Thiên Chúa
trao ban là
công bố Tin mừng cứu độ của Đức Kitô, chữa lành và thánh hoá, nhằm cải thiện đời sống, xua trừ ma quỷ, hầu chế ngự và đẩy lui các thế lực sự dữ.
- Đôi dép,Đôi
dép là hình ảnh luôn lên đường,là
ra đi, để mang sứ điệp
Tin mừng đến với muôn dân. Sứ vụ sai đi khởi phát từ Chúa Cha: "Như Cha đã sai Thầy, Thầy cũng
sai anh em".
- Tấm áo,Người
ra đi mang tấm áo,nghĩa là phải mặc lấy tâm tình Chúa Giêsu.Nhờ
đó, các môn đệ làm cho cuộc đời mình trở nên của lễ hiến dâng hợp với hiến lễ
Chúa Kitô.Chúa Giêsu còn trao cho các môn đệ những quyền năng của Ngài: quyền
rao giảng, quyền chữa bệnh, quyền trừ quỷ.Và Với những hành trang như thế,Chúa Giêsu
muốn tỏ cho thấy sự thành công trong hoạt động Tông đồ không do tài lực của con
người, nhưng là do quyền
năng Thiên Chúa.
-Phương
thức hoạt động Tông đồ.Sứ vụ loan báo Tin mừng không phải là việc của một cá
nhân riêng lẻ, mà là việc của cộng đoàn, không phải là độc quyền
của riêng ai, nhưng phải liên đới và liên kết với
nhiều người khác. Khi sai đi "từng hai người một", Chúa Giêsu mong
các môn đệ hợp tác và liên đới với nhau, khích lệ và bàn hỏi nhau,nhất là khi gặp khó khăn.
-Nên biết thêm là Hai
người có giá trị hơn một, nếu bị
ngã, người này đỡ người kia dậy. Hai người làm việc chung, nâng đỡ nhau biểu lộ
tình yêu thương nhau như một dấu chỉ đặc trưng của môn đệ của Chúa.Dấu chỉ này
là một chứng từ sống động và lôi cuốn người khác.Ngạn ngữ Việt Nam ta gọi là Thuyền Thì Tam,Bộ Thì Nhị.
+/Sứ
vụ Tông đồ là sống chứng nhân.Trong
Tông huấn "Loan báo Tin Mừng"(x. số 21 và 41), Đức Thánh Cha Phaolô
VI quả quyết ít nhất hai lần rằng, phương thức thứ nhất để rao truyền Phúc Âm
chính là làm chứng bằng một cuộc sống Kitô hữu đích thực.
-Có ba cách làm chứng:
nói, làm và sống. Hiệu năng nhất là cách thứ hai và thứ
ba. Ai cũng biết nói thì dễ, làm khó hơn, và sống như mình nói lại càng khó hơn
nữa. Chính việc làm và đời sống làm cho lời mình nói đáng tin hơn. Nhưng cả khi
người ta chưa nói hay không thể nói, chưa làm hay không thể làm một số điều nào
đó, thì người ta đã có thể sống điều mình xác tín và muốn chia sẽ.
-Tuy nhiên,Chứng
tá Kitô hữu phải nhắm đến một hình thức cộng đoàn trong Giáo Hội. Cuộc sống yêu
thương trong cộng đoàn vừa là dấu hiệu của người môn đệ Chúa Giêsu, vừa là lời
rao giảng sống động, hùng hồn nhất về Tin Mừng.
-SỨ
ĐIỆP CỦA ĐỨC THÁNH CHA PHANXICÔ CHO NGÀY THẾ GIỚI TRUYỀN GIÁO 2016,Hội Thánh Truyền giáo,Chứng
nhân của Lòng Thương xót... Anh Chị
Em thân mến, Năm Thánh Lòng Thương Xót mà Hội Thánh đang cử hành chiếu rọi vào
Ngày Chúa nhật Thế giới Truyền giáo một ánh sáng chói ngời: nó mời gọi chúng ta
nhìn việc truyền giáo cho muôn dân (missio ad gentes) như là một công trình bao
la, vĩ đại của lòng thương xót, cả
thiêng
liêng và vật chất. Trong ngày Chúa nhật Thế giới Truyền giáo này, tất cả chúng
ta được mời gọi “đi ra” như những môn đệ truyền giáo, mỗi người quảng đại cống
hiến tài năng, tính sáng tạo, sự khôn ngoan và kinh nghiệm của mình để đem sứ
điệp tình thương dịu hiền của Thiên Chúa đến cho toàn thể gia đình nhân loại.
Do mệnh lệnh truyền giáo, Hội Thánh chăm lo cho tất cả những người không biết
đến Tin Mừng, vì Hội Thánh muốn mọi người được cứu rỗi và trải nghiệm tình
thương của Chúa. Hội Thánh được sai đi loan báo lòng thương xót của Thiên Chúa,
trái tim đang đập của Tin Mừng” (Misericordiae Vultus, 12) và công bố lòng
thương xót tại mọi góc cùng của thế giới, đến với hết mọi người, người già cũng
như người trẻ.
+/Các câu chuyện để
kết:Năm
1937,Mahatma Gandhi, vị anh hùng dân tộc Ấn Độ nói với các nhà truyền giáo: "Hãy
để cho đời sống các ngài nói với chúng tôi như đoá hoa hồng không cần ngôn ngữ,
mà chỉ đơn sơ để cho hương thơm của mình toả lan. Cả người mù không nhìn thấy
hoa hồng vẫn nhận ra được mùi thơm của nó. Hãy để chúng tôi nghĩ tới sự cao cả
của nhân dân của các ngài khi họ toả hương thơm đời sống. Đối với tôi, đó là
tiêu chuẩn duy nhất. Tất cả những gì tôi muốn họ làm là sống đời Kitô hữu chứ
không phải chú giải nó".
-CÂU
CHUYỆN KHÁC để kết:
Felix Frankfurter là một quan tòa nổi tiếng của Tòa Án Tối cao ở Hoa Kỳ. Một lần kia ông
được đưa vào bệnh viện ở đó ông quen biết một y tá có tên là Lucy. Họ có những
lúc ngồi bên nhau nói chuyện thân mật, và
ông biết được nhiều điều về Lucy. Và ông bắt đầu cố gắng khám phá suối nguồn
của thái độ của chị. Điều ông khám phá như sau: Suối nguồn ấy không có gì là bí
ẩn. Nó đơn giản chỉ là sự áp dụng thực hành đức tin của chị. Ông rất ngạc nhiên
bởi vì ông chưa bao giờ biết có người nào mà đời sống mỗi ngày được đặt trên
nền tảng tôn giáo như chị....Amen
Nhận xét