CHIA SẺ LỄ CN33TN2014,KÍNH CÁC THÁNH TỬ ĐẠO VIỆT NAM
Lời Chúa: Kn 3,1-9 hoặc 2 Mcb 7,1.20-23.27b-29;2Cr 4,7-15;Lc
9,23-26,hoặc Ga 17,11b-19 Hoặc Mt 10,17-22.
-Mt 10,17-22: “Khi
ấy, Chúa Giêsu phán cùng các tông đồ rằng:Các con hãy coi chừng người đời, vì
họ sẽ nộp các con cho công nghị, và sẽ đánh đập các con nơi hội đường của họ.
Các con sẽ bị điệu đến nhà cầm quyền và vua chúa vì Thầy, để làm chứng cho họ
và cho dân ngoại được biết. Nhưng khi người ta bắt nộp các con, thì các con
đừng lo nghĩ phải nói gì; vì chưng không phải chính các con nói, nhưng là Thánh
Thần của Cha các con nói trong các con. Anh sẽ nộp em, cha sẽ nộp con, con cái
sẽ chống lại cha mẹ và làm cho cha mẹ phải chết. Vì danh Thầy, các con sẽ bị
mọi người ghen ghét; nhưng ai bền đỗ đến cùng, kẻ ấy sẽ được cứu độ".- Ðó
là Lời Chúa.- Lạy Chúa Kitô, ngợi khen Chúa.
-…Đoạn Tin Mừng Mt 10, 17-22 này là một trong các đoạn được
dành đọc ngày mừng kính trọng thể Các Thánh Tử Đạo Việt Nam, nhưng để hiểu sâu
xa hơn đoạn Tin Mừng nầy chúng ta sẽ đặt nó vào trong phân đoạn trọn vẹn của
nó, nghĩa là trong Mt 10,17-25. Trong văn mạch của Tin Mừng Mát-thêu, phân đoạn
về những huấn thị bách hại ở đây Khởi đi từ câu 17, những huấn thị được đặt
trên một dấu nhấn hoàn toàn khác,là những cuộc bách hại sắp đến. Các môn đệ
không chỉ bị thù ghét, nhưng những thử thách của họ được mô tả một cách chính
xác, đến nỗi có thể định vị môi trường của chúng nữa.
-Chúng ta có thể phân chia phân đoạn nầy như sau: cuộc bách
hại ngoài xã hội ở các câu 17-20, cuộc bách hại trong gia đình ở các câu 21-22,
thái độ cần phải có trong hoàn cảnh bách hại ở câu 23, và phần kết luận ở các
câu 24-25.
-Trong Cuộc bách hại ngoài xã hội ở các câu 17-20.Câu 17 bắt
đầu rằng: “Hãy coi chừng người đời”. Động từ “coi chừng” mặc lấy
hai nét nghĩa: hoặc bác bỏ, từ chối điều gì đó, hay đề phòng cảnh giác trong
hoàn cảnh khó khăn. Văn mạch nhấn mạnh đến nét nghĩa thứ hai là: Đức Giê-su không khuyên các môn đệ của Ngài
nên trốn chạy khỏi “người đời”,
nhưng trong những cuộc gặp gỡ của họ với người đời, nên giữ mình khỏi mọi ảo
tưởng. Các môn đệ đừng quên rằng Thầy của họ đã bị những người đời nầy tìm cách
khai trừ, loại bỏ.
-Phần tiếp theo của câu 17 cho thấy rằng “người đời”
nầy không ai khác là người Do thái và các thế lực thù địch của TM.Câu 18 cho
thấy bối cảnh của cuộc bách hại có thể vừa ở trong nhưng cũng vừa ở ngoài xứ
Pa-lét-tin. Trong xứ Pa-lét-tin, họ có thể bị bắt và bị điệu ra trước mặt vua
chúa (như dòng dõi Hê-rô-đê) quan quyền (như chính quyền chiếm đóng Rô-ma) hoặc
ngoài xứ Pa-lét-tin, bởi các giới cầm quyền dân ngoại. Nhưng dù trong hoàn cảnh
nào, các Kitô hữu đừng quên rằng những cách hành xử đầy bạo lực là dịp là cơ
hội để làm chứng cho Đức Kitô và Nước Trời. Lời chứng nầy nêu bật tính chất vừa
công chúng vừa chính trị,nghĩa là các vua chúa và dân chúng có dịp nghe nói về
Đức Giê-su và Nước Trời.
-Tiếp theo là Lời hứa của Chúa Giê-su ở các câu 19-20,cho các
môn đệ trong hoàn cảnh bị bách hại. Chính vì làm chứng cho Thầy mình mà họ
không cần lo nghĩ phải nói gì, vì trong
giờ đó Thiên Chúa sẽ ban cho họ Thần Khí để giúp đỡ.Câu 21 cảnh báo rằng ngay
cả những người thân thuộc trong gia đình cũng có thể sẽ tố cáo môn đệ của ĐKT,
vì họ dám chấp nhận sống lý tưởng của ngài. Còn câu 22 đề cập đến việc họ sẽ bị
mọi người thù ghét vì ĐKT, nhưng hứa rằng những ai bền đỗ đến cùng sẽ được cứu
độ…
-Sau cùng Câu 23 diễn tả thái độ phải có trong hoàn cảnh bị
bách hại. Người Kitô hữu không phải đưa thân mình ra cho những kẻ bách hại làm
khổ, nhưng là “khi người ta bách hại anh em trong thành nầy, thì hãy trốn
chạy sang thành khác”. Bởi lẽ nếu thành này xua đuổi thì phải đến thành
khác để loan báo Tin Mừng. Như vậy, sứ mạng loan báo Tin Mừng vẫn phải luôn là
bổn phận của những người môn đệ của ĐKT cho đến cùng.
-Vậy, cùng với 2 câu cuối là 24-25,đoạn TM này đã cho thấy Các
môn đệ của Đức Giê-su không mong đợi một vận mệnh nào khác ngoài vận mệnh của
Thầy mình. Thầy và trò, chủ và tớ được đặt vào trong cùng một thân phận là:“Trò
được như thầy, tớ được như chủ”. Tuy nhiên, diễn ngữ nầy không nhằm đưa ra một sự so sánh, cho bằng bày tỏ căn tính
đồng nhất giữa Thầy và trò về vận mệnh trần thế. Nếu cả hai đều chia sẻ cùng
một vận mệnh là: chịu đau khổ, bị bách hại và bị kết án tử, điều đó không muốn
nói rằng Thầy khai mở cho môn đệ của mình sống
lại cuộc mạo
hiểm mà chính Thầy đã kinh qua; bởi vì tuy cả hai giống nhau trong những diễn
biến bên ngoài, nhưng lại khác nhau trong ý nghĩa và tầm mức.Vì Đau khổ của Đức Giê-su là đau khổ
của Đấng mà ở nơi Ngài Nước Trời đã đến, trong khi đau khổ của người môn đệ là
đau khổ của một chứng nhân về Nước Trời.
-Đó chính là Tinh thần TỬ ĐẠO. Tử đạo là chấp nhận hy sinh mạng sống để làm chứng cho Tin Mừng.Có
thể nói rằng đạo CG ta đã lớn lên trong máu và nước mắt,từ đầu cho đến ngày hôm
nay, khi Giáo Hội đã hầu như đã có ở tận cùng bờ cõi của trái đất.
-Riêng Ở VN CT,Tin mừng được chính thức loan truyền vào thời
Hậu Lê/thế kỷ 16. Hơn 400 năm, lịch sử Giáo Hội Việt Nam Ước tính ra có trên
130 ngàn anh hùng tử đạo.Trong này mới chỉ có 117 vị được phong thánh,vào ngày
19.06.1988, bởi Đức Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II. Trong đó có 8 giám mục,
50 linh mục, 16 thày giảng, 1 chủng sinh và 42 giáo dân,và có 1 phụ nữ duy
nhất, là mẹ của 6 người con, Đó là bà Anê Lê Thị Thành, còn gọi là bà Đê.
-Trước khi là một anh hùng tử đạo, bà đã là một người mẹ hiền
gương mẫu.Lời khai của cô con gái út trước giáo quyền rằng:"Thân mẫu chúng tôi rất chăm lo việc giáo dục các con. Chính
người dạy chúng tôi đọc chữ và học giáo lý, sau lại dạy cách dự thánh lễ và
xưng tội rước lễ." .
-Bà Đê bị bắt lúc đã 60 tuổi. Bà bị đánh đập tra tấn, bị ép
phải chối đạo, bị lôi qua Thánh Giá, bị bỏ rắn độc vào người. Khi con gái đến
thăm bà trong nhà giam, đau đớn vì thấy quần áo mẹ loang lổ đầy vết máu, bà đã
an ủi con với một niềm lạc quan lạ lùng rằng:"Con đừng khóc, mẹ mặc áo hoa hồng đấy, mẹ vui lòng chịu khổ vì
Chúa Giêsu, sao con lại khóc?" .Sau ba tháng chịu đủ mọi cực hình,
người phụ nữ ấy đã hiến đời mình cho Chúa.
-Đúng là Danh từ “Tử Đạo” cũng có nghĩa là kẻ chứng nhân, và
dùng đau khổ, tử hình bách hại để bảo đảm cho lời chứng . Mỗi vị tử đạo VN có
thể đã chết bằng nhiều hình khổ giống hoặc khác nhau, nhưng tất cả các ngài đều
hiên ngang dùng lời nói và mạng sống mình để rao giảng
một đạo thật bởi trời.Và cái chết của các ngài là một câu trả
lời hùng hồn, quyết liệt cho những ai còn nghi ngờ đạo CG các ngài tin theo.
-…Ngày đại lễ Hôm nay thực sự là một ngày giỗ tổ,
làm cho mọi tâm hồn con dân đất Việt phấn khởi vui mừng hiển hách, Đồng thời, những
người Công giáo Việt Nam cũng hân hoan tự hào.Máu các thánh tử đạo VN Trước hết
là nói lên niềm tin mãnh liệt, sâu xa và lòng trung thành sắt son của cha ông
đối với Chúa và Giáo Hội. Đối với các ngài
đức tin là một cái gì cao quí vô cùng, phải bảo vệ bằng mọi giá. Các ngài đặt
chữ “trung” với CHÚA với Giáo Hội lên trên hết.
-Máu các ngài cũng nói lên đức hy sinh can đảm phi thường.Làm
Người, ai mà không sợ đau khổ, ai mà không tham danh tranh lợi, ham sống sợ
chết. Nhưng với ơn Chúa, các vị tử đạo VN đã thắng vượt hết.Kìm kẹp, xiềng
xích, voi giày, thiêu sinh, trầm hà, trảm quyết, lăng trì, bá đao không làm các
ngài nao núng.
-Ngạn ngữ VN ta thường nói: “ Ăn quả nhớ kẻ trồng cây” hay: “uống nước nhớ nguồn”. Chúng ta là
con cháu các ngài, chúng ta được thừa hưởng một di sản đức tin phong phú, được
chiêm ngưỡng một Giáo Hội đang phát triển trong khó khăn như hiện nay, chúng ta phải nhớ ơn ghi ơn, công
lao to lớn của tiền nhân và cố gắng đáp đền cho xứng đáng, và ra công phát huy
di sản quí báu đức tin. Nhưng chúng ta còn phải để cho dòng máu tử đạo được
tuôn chảy trong mình, và khám phá ra những cách thức Tử Đạo/Hy Sinh mới,những
chứng tá sống động cao quí trong đời sống hiện tại.
-Cũng cần phải biết thêm tử đạo là một ân huệ đặc biệt Chúa
ban cho ai tùy ý Ngài muốn, nhưng nỗ lực làm chứng cho Chúa thì không dành
riêng cho bất cứ ai. Sống đức tin là một loại tử đạo không đổ máu, không đòi hy
sinh mạng sống, nhưng lại đòi hy sinh hiện tại và tương lai vững vàng và ổn
định.-Trong Mỗi ngày sống, chúng ta thường bị đặt trước những chọn lựa của thập
giá Đức Giêsu, y hệt như các vị tử đạo VN ta ngày xưa, nhưng có thể chúng ta đã
bước qua thập giá, khi chọn mình, chối Chúa bằng cuộc sống phản đạo.Càng có nhiều
tự do dân chủ, ta lại càng dễ sa sút đức tin. Tiền bạc, tiện nghi, khoái lạc
vẫn đã đang và sẽ là những thụ tạo gây ra những cuộc bách hại đạo có khi êm ái nhưng
cũng có khi khủng khiếp ở mỗi ngày sống của CT.Amen
Nhận xét