CHIA SẺ LỜI CHÚA C.N 4 MÙA CHAY NĂM C 2013
CHIA SẺ LỜI CHÚA C.N4 MÙA CHAY NĂM C 2013
L.C:Gs 5,9a.10-12; 2Cr 5,17-21; Lc
15,1-3.11-32
*THIÊN CHÚA ĐỐI
VỚI NGƯỜI HỐI CẢI… Gandhi kể lại lúc lên 15 tuổi, ông đã lấy cắp vài đồng tiền vàng
từ người anh của ông. Tuy nhiên, ông cảm thấy hành động đó thật xấu xa, đến nỗi
ông quyết định tự thú với cha của ông. Ông viết tội của mình lên một tờ giấy,
cầu xin được tha thứ và chịu bị phạt, và hứa sẽ không bao giờ tái phạm nữa.
Lúc cha ông còn nằm
liệt giường, Gandhi đưa tận tay cho ông cụ tờ giấy đó, rồi ngồi ở bên cạnh
giường chờ đợi bị xét xử. Cha ông nằm ở trên giường, và bắt đầu đọc tờ thú tội.
Trong khi đọc, những giọt nước mắt cứ chảy xuống chan hoà từ đôi mắt ông.
Gandhi cũng khóc. Thay vì tức giận và trừng phạt ông, người cha đã ôm lấy đứa
con trai đã biết hối cải.
Cảm
nghiệm rằng mình vẫn được yêu thương trong khi đang có tội đã có tác dụng sâu xa đối với Gandhi. Sau này, ông nói: “Chỉ người
nào đã trải qua kinh nghiệm về tình yêu này, mới có thể nhận biết được tình yêu
là gì”.
*(Trích ”Món quà giáng sinh”),Một đêm giáng sinh nọ,
Thánh Giêrônimô đang quỳ bên máng cỏ để suy niệm về mầu nhiệm Ngôi Hai Thiên
Chúa xuống thế làm người thì bỗng Chúa Hài Đồng hiện ra trong vầng sáng chói
loà. Ngài hỏi thánh nhân : - Giêrônimô, con có gì làm quà cho Ta trong
ngày Ta giáng sinh không ? - Lạy Chúa Hài Đồng, thánh nhân đáp, con xin
dâng Chúa trái tim của con. - Được lắm, nhưng còn gì khác nữa không
? - Lạy Chúa, con xin dâng Chúa tất cả những gì con có và tất cả những gì
con có thể.- Con còn điều gì khác nữa không ? - Con có điều gì khác để dâng
Chúa nữa đâu. Thánh nhân khẩn khoản thưa.Chúa Hài Đồng bảo: - Này
Giêrônimô, hãy dâng cho ta cả những tội lỗi của con nữa. - Ô lạy Chúa, Thánh
nhân hốt hoảng hỏi lại, làm sao con dâng cho Chúa tội lỗi của con được ? -
Được chứ ! Ta muốn con dâng cho Ta tội lỗi của con để Ta có thể tha thứ cho con.
Đó là điều Ta rất mong đợi. Nghe thế, thánh nhân bật khóc vì sung sướng…Đây là loại tình cảm mà người con thứ đã
cảm nhận được, khi anh trở về nhà. Khi anh quay trở về, thì điều gì đã xảy ra?
Cha anh không chỉ chấp nhận cho anh trở về, mà còn đón tiếp anh nữa. Và đó
không phải là sự đón tiếp hằn học hoặc nửa vời, mà là sự đón tiếp nồng ấm, với
tất cả tâm tình, và đầy sự rộng lượng…Trong sự tiếp đón mà người con thứ đã nhận
được, Đức Giêsu cho chúng ta thấy thái độ của Thiên Chúa đối với các tội nhân.
Nếu chúng ta là tội nhân –và ai trong chúng ta cũng là tội nhân?- thì Thiên
Chúa vẫn yêu thương chúng ta, không phải
là ít đi, mà càng yêu thương nhiều hơn nữa. Chúng ta cần được đón nhận và yêu
thương thực sự, ngay khi chúng ta còn là tội nhân…Thái độ của người anh cả đối
với người em trai phản ánh lại thái độ của người Pharisêu đối với các tội nhân.
Mặc dù là những người rất đạo đức, nhưng họ vẫn cho rằng người tội lỗi xứng
đáng bị kết án hơn là cứu độ. Nhưng lòng đạo đức có công dụng gì, nếu nó không
làm cho người ta trở nên thương cảm hơn đối với những kẻ bị sa ngã? Nếu chúng
ta tự nhận thấy mình thông cảm với người anh cả, thì điều này càng chứng tỏ rằng
tính cách người Pharisêu đang ở trong chúng ta.
Theo phạm vi rộng
lớn hơn hoặc hạn hẹp hơn thì tất cả chúng ta chưa đáng xách giầy cho người con
thứ. Bởi ai trong chúng ta có thể nói rằng mình luôn luôn trung thành? Phải
chăng tất cả chúng ta đều đã từng lãng phí và sử dụng phu phí ân sủng của Thiên
Chúa? Ai trong chúng ta thích được Thiên Chúa đối xử theo lẽ công bằng nghiêm
khắc? Phải chăng tất cả chúng ta đều cần đến lòng thương xót hơn là lẽ công bằng
của THIÊN CHÚA?...Chính ở trong và thông qua tội lỗi của mình, mà chúng ta cảm
nhận được lòng từ ái và tình thương xót của Đức Kitô. Nếu không bao giờ phạm tội,
thì chúng ta sẽ không bao giờ nhận biết được ơn tha thứ của Người. Đây không phải
là lời biện hộ cho tội lỗi. Nhưng thật là điều tốt đẹp, khi chúng ta nhận biết
được cách Thiên
Chúa đón nhận các tội nhân. Các thánh là chứng nhân cho ân sủng và sự trung tín
của Thiên Chúa. Các tội nhân là chứng
nhân cho tình yêu thương và lòng thương xót của Người.Nếu trong cộng đoàn chúng
ta có một người cha cứ than thở rằng con trai của ông đã đi theo con đường xấu
xa, thì ông ta nên làm gì?Câu trả lời là: Hãy yêu thương anh ta nhiều hơn nữa.
*SỰ BỘC LỘ TÂM
HỒN…Chúng ta hãy nhìn vào dụ ngôn của Đức Giêsu từ quan điểm của tâm hồn…Một
người cha có hai người con trai. Mặc dù người con cả vâng phục và chu toàn bổn
phận, nhưng anh lại khá nguyên tắc và xa cách. Anh ta là một con người lạnh
lùng. Trái lại, người con thứ nồng nàn và nhiều tình cảm. Tuy nhiên, trong con
người anh ta, lại có tính cách hoang đàng và vô trách nhiệm. Anh ta cứ nhất quyết
làm theo ý riêng của mình, bất chấp người nào khác có thể suy nghĩ ra sao. Một
ngày kia, anh ta đã ích kỷ đòi được chia phần gia tài thừa kế, anh ta liền bỏ
đi phương xa…Anh ra đi với đôi bàn tay trống rỗng. Thứ duy nhất anh có được, đó
là một trái tim khiêm tốn và hối lỗi. Và cha của anh vẫn đang chờ đợi anh. Vì
quá lo âu, người cha không bao giờ rời khỏi nhà, bởi vì ông cứ mãi bận tâm đến
người con trai hoang đàng của mình. Vì thế, ngay khi nhìn thấy anh trở về, ông
mới hoàn hồn. Và cuối cùng, hai cha con đã ôm chầm lấy nhau…Nhưng sau đó, một
điều đáng ngạc nhiên đã xảy ra. Khi đến gặp anh cả, người em chỉ phát hiện ra rằng
người anh cả của anh không muốn nhận biết anh. Không hề có chỗ nào cho anh
trong tâm hồn người anh cả. Thay vì vui mừng khi thấy người em trai của mình trở
về an toàn, thì tâm hồn của người anh cả lại tràn đầy nỗi cay đắng và hằn học.
Anh ta đã tìm cách chiếm được tình cảm của người cha thông qua bổn phận hơn là
thông qua tình yêu. Thật đáng buồn, dường như thể anh ta chưa bao giờ đi vào
tâm hồn của người cha, bởi vì nếu đã đi vào đó được rồi, thì tâm hồn của anh ta
sẽ được mở rộng ra. Nhưng thay vì được như vậy, thì tâm hồn của anh ta lại vẫn
cứ nhỏ bé, hẹp hòi, lạnh lẽo và không muốn đón tiếp ai.
Câu chuyện về đứa
con hoang đàng là một câu chuyện về tâm hồn: tâm hồn ích kỷ và tâm hồn quảng đại,
tâm hồn khép kín và tâm hồn cởi mở, tâm hồn lạnh lùng và tâm hồn nồng nạn, tâm
hồn tan nát và tâm hồn vui mừng. Tâm hồn không biết hối cải và tâm hồn biết ăn
năn, tâm hồn không biết tha thứ và tâm hồn hay tha thứ, tâm hồn miễn cưỡng và
tâm hồn biết ơn…Câu chuyện này mặc khải cho chúng ta quá nhiều về tính cách thất
thường của tâm hồn con người. Khi đã nói và làm xong tất cả mọi sự rồi, thì
chính tâm hồn mới là đáng kể. Nhưng người ta có thể tóm tắt điều gì về tâm hồn?
Tâm hồn là cái gì sâu thẳm nơi bản thân mình. Đó chính là con người thật của
tôi. Cảnh tối tăm của tâm hồn là đêm đen tối nhất so với tất cả. Sự trống rỗng
của tâm hồn là sự nghèo nàn nhất so với tất cả. Một tâm hồn nặng trĩu là gánh nặng
chán chường nhất. Một tâm hồn tan nát chính là vết thương sâu xa nhất…Nhưng dụ
ngôn trên bộc lộ tính cách kiên định nơi tâm hồn của Thiên Chúa nhiều đến thế
nào. Tâm hồn của Thiên Chúa không toả ra sức nóng và hơi lạnh. Thiên Chúa không
bao giờ khép lòng lại với bất cứ người con nào của Người. Bất chấp họ có thể rời
bỏ mái nhà để đi xa đến đâu, bất chấp họ làm gì, nếu họ quay trở về, điều duy
nhất mà họ có thể tin chắc, đó là sự đón nhận nồng ấm và rộng lượng.Amen
Nhận xét