CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 20 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2013
CHIA SẺ LỜI
CHÚA CN20 THƯỜNG NIÊN C2013
Lời Chúa: Gr 38,4-6.8-10; Dt 12,1-4; Lc 12,49-53
…Chuyện kể
rằng: một dũng sĩ Ba Tư đã dùng một hòn đá lớn để ném con rồng, nhưng vì ném
không trúng đích, hòn đá rớt trên một phiến đá khác và tẹt ra lửa. Hầu hết các chuyện
thần thoại đều kết luận: lửa là một món quà quí giá Tạo Hóa đã ban tặng cho con
người. Một số người xưa lại tưởng rằng: lửa là một vị thần, nên đã tôn thờ gọi
là “ Bái Hỏa”.
…Nói đến lửa, ai cũng biết tầm quan trọng và công dụng
của nó là sáng, nóng, sưởi ấm, đốt cháy, thiêu hủy. Ai trong chúng ta cũng cần
lửa. Lửa rất có ích lợi, nhưng cũng rất nguy hiểm. Nó dùng để nấu nướng thức ăn
và chế biến nhiều thứ khác, nhưng nó cũng có thể đốt cháy nhà cửa và thiêu rụi
tài sản của chúng ta. Vì thế, đâu đâu cũng có sở cứu hỏa,chữa cháy, và nhắc nhở
chúng ta đề cao cảnh giác: phòng cháy, chữa cháy, đừng đùa giỡn với lửa
…Ngoài lửa vật chất ra, trong lòng mỗi người còn có
một thứ lửa khác, là lửa dục, lửa tham. Lòng dục và lòng tham đó còn bén nhạy
và mãnh liệt mạnh mẽ hơn lửa vật chất. Chẳng hạn: có phải mỗi khi trong lòng
chúng ta muốn gì thì như có một sức mạnh như lửa không ngăn cản nổi không? Hoặc
là khi chúng ta bực tức điều gì, thì có phải lòng chúng ta sôi sục lên không?
Vì thế người ta nói: “Người gì mà nóng như lửa”, hay “nóng như lửa đốt”… Nhất
là khi chúng ta để cho lòng dục lòng tham bùng lên, có lẽ nó sẽ gây nhiều tai hại?
Trong Kinh Thánh, chúng ta thấy nhiều lần nói đến lửa với nhiều ý nghĩa
khác nhau. Trong Cựu ước, lửa được dùng để chỉ Thiên Chúa hiện diện, chỉ sự
tinh luyện xấu xa tội lỗi, và cũng ám chỉ hình phạt của Thiên Chúa. Trong Tân
ước, cũng nhiều lần nói đến lửa, đặc biệt thánh Giacôbê đã mô tả cái lưỡi của
con
người là một ngọn lửa, vì tác dụng của nó có thể hại hơn cả lửa. Cái
lưỡi ở đây ám chỉ những lời nói độc địa, ghê gớm, chẳng hạn: một lời nói vu oan
có thể giết hại cả một con người. Một lời hành tỏi, nói hành nói xấu làm cho
người khác phải buồn phiền, đau khổ, mất ăn mất ngủ…
Đặc biệt hơn nữa, ngọn lửa còn được dùng để diễn tả tình yêu. Đây chính
là ý nghĩa của ngọn lửa mà Chúa Giêsu muốn nói trong bài Tin Mừng. Chúa Giêsu
đến trần gian như ngọn lửa cứu độ. Ngọn lửa cứu độ đó là tình yêu của Ngài.
Tình yêu của Ngài đối với loài người là ngọn lửa không bao giờ tắt, như trong kinh
cầu Trái Tim Chúa Giêsu có câu: “Trái Tim Đức Chúa Giêsu là lò lửa mến hằng
cháy liên”. Thực vậy, khi Chúa Giêsu nhập thể, Ngài đem ngọn lửa tình yêu từ
trời xuống trần gian. Lửa đó đã thắp lên tại Bêlem, lửa đó không ngớt thiêu đốt
Chúa ba mươi năm ẩn dật ở Nagiaret, lửa đó đã bừng cháy trong hồi thương khó để
lan tỏa cho hết mọi người. Nói rõ hơn, vì yêu thương nhân loại, Chúa Giêsu đem
lửa tình yêu xuống thế gian. Ngài muốn mọi người tiếp nhận được ngọn lửa yêu
thương của Ngài. Vì thế, Chúa nói: Ngài mong muốn biết bao ngọn lửa tình yêu
của Ngài được bùng cháy lên.
GỢI Ý SUY NGHĨ:
1. Như lửa có khả năng tẩy luyện, hoạt động của Đức Giêsu có thể thanh
luyện con người chúng ta khỏi những tâm tình bất chính, và ban cho chúng ta
Thánh Thần để Thánh Thần tiếp tục sưởi ấm và soi sáng chúng ta.
2. Đức Giêsu đang tiến về Giêrusalem để đi vào cuộc Thương Khó, tâm hồn
Người khắc khoải. Chỉ qua cuộc Khổ Nạn–Phục Sinh, ơn cứu độ mới được ban cho
loài người. Nhận ra được điều này, chúng ta được mời gọi bỏ đi những phương
tiện dễ
dãi, những phương tiện to lớn chúng ta đang dùng để
bảo đảm mọi phương diện cuộc sống chúng ta. Ngoài ra, nếu muốn đốt lên trên
trái đất một ngọn lửa như Đức Giêsu đã nhen lên, chúng ta không thể tránh né
“phép rửa” Đức Giêsu đã chịu, tức phải chấp nhận đi qua tình trạng tự truất hữa
và thất bại, chấp nhận hiến tặng cuộc sống chúng ta.
3. Qua cuộc gặp gỡ với Đấng chịu đóng đinh, các thần khí bị phân chia
ra. Thánh Phaolô sẽ viết: “Chúng tôi rao giảng một Đấng Kitô bị đóng đinh, điều
mà người Do thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên
rồ. Nhưng đối với những ai được Thiên Chúa kêu gọi, dù là Do thái hay Hy-lạp,
Đấng ấy chính là Đức Kitô, sức mạnh và sự khôn ngoan của Thiên Chúa”. Tất cả
công trình và cuộc hành trình của Đức Giêsu nhắm đến một cuộc gặp gỡ mãnh liệt.
Nhưng chính từ đây phát sinh chia rẽ và bất thuận.
4. Đức Giêsu không hề có ý phá hỏng các dây liên kết trong gia đình;
trái lại Người vẫn khẳng định rằng hiếu thảo với cha mẹ là một điều răn của
Thiên Chúa. Tuy nhiên, trong cuộc sống làm môn đệ Người, chúng ta phải tôn
trọng một bậc thang các giá trị, chúng ta phải chấp nhận hy sinh tất cả mọi sự
muốn ngăn cản chúng ta bước đi theo Người.
…Khi Tin Mừng của Chúa được rao giảng, có người hoan
hỉ đón nhận và có người ra sức chống đối, nghĩa là Tin Mừng của Chúa đem lại an
bình và yêu thương, nhưng nó vẫn phải va chạm với thái độ của một số người
chống đối. Những người chống đối lại va chạm với những người theo Chúa, thế là
có sự chia rẽ nhau. Ngay cả trong gia đình
cũng có thể xảy ra sự chia rẽ, vì có người theo và có
người không theo Chúa,có người muốn sống tin mừng có người chiều theo lối sống
buông thả. Đây là sự chia rẽ vì niềm tin, vì lối sống đạo. Tình trạng này đã
xảy ra thời Giáo Hội sơ khai, và vẫn xảy ra luôn mãi trong giáo hội và cộng
đoàn CT. Lịch sử các vị tử đạo cũng đã chứng minh: những người theo đạo thường hay
bị chính quyền và đồng bào mình ghét bỏ.
Chúa Giêsu đem lửa yêu thương đến trần gian và Ngài mong muốn ngọn lửa
ấy bùng cháy lên. Đó là tâm nguyện của Chúa và cũng là trách nhiệm của mỗi
người chúng ta. Nếu con người cần cơm bánh để sống, thì họ cũng cần tình yêu để
tồn tại. Nếu con người cần áo quần để che thân, thì họ cũng cần tình thương để
sưởi ấm.
Một đạo sĩ Ấn
Độ hỏi các đệ tử: “Này các con, các con có biết khi nào đêm tàn và ngày xuất
hiện không?”. Các môn đệ thi nhau trả lời. Có người hỏi: “Thưa Thày, có phải
đêm tàn và ngày xuất hiện là khi mà nhìn một đoàn vật từ xa người ta có thể
phân biệt được con nào là con bò, con nào là con trâu không?”. Thày lắc đầu:
“Không phải”. Một đệ tử khác lại hỏi: “Thưa Thày, có phải đêm tàn và ngày xuất
hiện, ánh sáng tới và bóng tối lui, là khi từ xa nhìn vào vườn cây người ta có
thể phân biệt cây nào là cây xoài, cây nào là cây mít không?”. Thày vẫn lắc
đầu. Không đệ tử nào trả lời được câu hỏi. Lúc đó, đạo sĩ mới từ từ nói: “Đêm
tàn và ngày xuất hiện, ánh sáng tới và bóng tối lui là khi nhìn vào mặt nhau,
người ta nhận ra nhau là anh em”.
Nhận xét