CHIA SẺ LỜI CHÚA CHÚA NHẬT 15 THƯỜNG NIÊN NĂM C 2013
CHIA SẺ LỜI CHÚA CN15 THƯỜNG NIÊN
C2013
Lời Chúa: Đnl. 30, 10-14; Cl. 1, 15-20; Lc. 10, 25-37
…Một vị ẩn sĩ sống trong một
khu rừng luôn bị một cô gái chơi đến cám dỗ. Ngạc nhiên trước sự thanh thản của
vị tu hành, nhưng đồng thời cũng nghi ngờ sự bất bình thường của người đàn ông,
cô liền hỏi một câu chế nhạo:
- Thầy không biết yêu sao?
Vị ẩn sĩ trả lời:
- Chưa đến giờ đó thôi?
Câu chuyện bỏ lửng tại đó.
Một lần kia, trong lúc đi khất thực, vị tu hành phát hiện người con gái hay đến
phá phách mình đó bị bọn cướp trấn lột và đánh cho thừa sống thiếu chết bên lề
đường. Ông bèn dừng chân lại săn sóc cô ta, chữa các vết thương và đưa cô về
thành phố điều trị
Cô gái sững sờ nhìn vị ân
nhân mà chưa biết mở lời ra sao, thì vị ẩn sĩ mỉm cười nói:
- Đã đến giờ rồi đấy, giờ của
lòng thương xót!
…Người thông luật trong bài
Tin mừng hôm nay hỏi Chúa Giêsu: “Ai là người thân cận của tôi?” Thay vì trả
lời, Chúa Giêsu đã kể dụ ngôn người Samaria tốt lành như CT vừa nghe trong bài
tin mừng.
Vị ẩn sĩ trong câu chuyện
trên đây và người Samaria nhân hậu đã sống luật yêu thương một cách tuyệt vời,
đó là “yêu bằng việc làm”.
Yêu không chỉ trên đầu môi
chót lưỡi, rồi phủi tay không làm gì cả, mà yêu chính là “miệng nói tay làm”,
làm thực sự với hết khả năng của mình. Những việc làm cụ thể thường hùng hồn
hơn những lời nói suông. Con đường dài
nhất là con đường từ trái tim
đến đôi tay. Chúa Giêsu muốn chúng ta đi hết con đường đó: “Hãy đi và làm như
vậy”.
Triết gia Pascal đã nói:
“Khuyết tật lớn nhất của một người là phục vụ quá ít cho những kẻ họ yêu
thương”.
Sở dĩ người ta không dám làm
một cái gì đó cho những người anh em, là vì họ không có can đảm vượt qua nỗi sợ
hãi.
Sở dĩ thầy tư tế và thầy Lêvi
“tránh qua bên kia mà đi” là vì các thầy sợ ô uế khi đụng vào xác chết, sợ bọn
cướp còn ẩn nấp đâu đây, sợ rắc rối phiền hà đến bản thân.
Sở dĩ chúng ta không dám làm
một cái gì đó cho người anh em khi họ cần giúp đỡ, là vì chúng ta sợ phải thiệt
thòi, sợ tốn công sức, sợ mất thời gian, sợ phải trả giá, sợ đụng đến sự an
toàn, yên thân, tiện nghi… của mình...
Thầy tư tế và thầy Lêvi đã tự
hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra cho tôi, nếu tôi dừng lại và săn sóc người anh em bị
đánh nhừ tử?”, Trái lại người Samaria đã đảo ngược câu hỏi: “Điều gì sẽ xảy ra
cho người anh em bị đánh nhừ tử, nếu tôi không dừng lại và chăm sóc người ấy?”.
Người Samaria tốt lành đã xả thân vào một hành động vị tha đầy nguy hiểm.
Quả thật,Yêu thương không
phải là cho đi một cái gì, nhưng là cho đi chính bản thân. Yêu thương là hy
sinh, là quên mình, là hiến thân phục vụ tha nhân:
Một danh nhân(Kahil Gibram)
có một câu nói chí tình: “Bạn cho đi quá ít khi chỉ cho đi của cải. Chỉ khi nào
cho
đi chính mình, bạn mới thực
sự cho đi”. Càng đi tìm bản thân, con người càng đánh mất chính mình. Càng co
cụm trong vỏ ốc ích kỷ của mình, con người càng chết dần mòn trong nỗi cô đơn.
Càng muốn được yên thân, con người càng vong thân.Nỗi khát khao hạnh phúc của
con người chỉ có thể được lấp đầy khi biết đến gần, cúi xuống phục vụ tha
nhân.Con người chỉ thành đạt thực sự, con người chỉ thực sự là người khi dám
sống chết cho anh em.Người tín hữu Kitô chỉ thực sự là con Chúa khi dám tiêu
hao vì người khác. Mẹ Têrêxa Calcutta nói: “Kitô hữu là người trao ban chính
bản thân mình”.
Yêu rồi làm. Khi đã yêu rồi
chúng ta sẽ biết phải làm gì cho người anh em. Khi đã yêu rồi chúng ta sẽ có
sáng kiến để xả thân vì mọi người, nhất là những người nghèo hèn đau khổ. Khi
đã yêu rồi, chúng ta sẽ biết cách làm cho kẻ xa lạ nên người thân cận, kẻ thù
địch nên người bạn tốt, chỉ cần chúng ta dám dừng lại, đến gần và cúi xuống
trước anh em.
…Để kết thúc CT nghe các tin
mừng như sau:-Vừa qua thông tin trong giáo hội cho chúng ta những tấm gương
sáng cao đẹp về những tinh thần nói trên:
Sáng ngày 9/7/2013 Đức Giáo
Hoàng Phanxicô tiếp Hồng Y Angelo Amato, Chủ Tịch Bộ Phong Thánh, đã ký sắc
lệnh phong thánh cho các vị chân phước và đáng kính, trong số đó có Chân Phước
Gioan Phaolô II và Chân Phước Gioan XXIII.
Đối với sự phong thánh của
Chân Phước Gioan Phaolô II,thì Đức Thánh Cha đã công nhận phép lạ thứ hai nhờ
sự cầu bàu của Đức Giáo Hoàng mà Bà Floribeth Mora Diaz đã thấy tình trạng bệnh
bướu màng óc của bà lành hẳn,sau khi Bác Sĩ đã quyết định nói rằng Bà chỉ còn
sống được vài ngày, cho nên bà đã xin về nhà để được xum họp với gia đình và đã
cầu nguyện đến Chân Phước Gioan Phaolô II…Rồi từ căn phòng ngủ trong căn nhà
tại một tỉnh lẻ ở Cartago nước Costa Rica. Bà Floribeth Mora Diaz đã nghe được
một tiếng nói trong lòng bà: “ Hãy đứng dậy…Đừng sợ!”.Bà bước xuống giường và
đứng dậy, đã khiến cho người chồng sửng sốt.Và Trong nước mắt bà đã kể lại câu
bà nói với chồng “Em cảm thấy khỏe hơn”.Vì Trong gia đình, bà có lòng tôn kính và
một bàn thờ Chân Phước Gioan Phaolô II.
- Ngày 5-7-2013, ĐHY Agostino
Vallini, Giám quản Roma, đã chủ sự buổi lễ long trọng kết thúc cuộc điều tra ở
cấp giáo phận, án phong chân phước cho ĐHY Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận của
VNCT….ĐHY này đã gom các hồ sơ tài liệu về tiểu sử, các nhân đức và các phép lạ
nói chung của Vị Tôi Tớ Chúa Phanxicô Xavie Nguyễn Văn Thuận mà tòa án đã thu
thập được, về Bộ Phong Thánh, cùng với các thư đính kém. Sau đó, hai hộp lớn
đựng hồ sơ tài liệu được niêm phong và gắn si đỏ đóng triện, kèm theo các văn
kiện giới thiệu và biên bản buổi lễ kết thúc. Các thùng Hồ sơ này chỉ được mở
ra với phép của Bộ Phong Thánh.
Nhận xét