GIẢNG LỄ CHÚA NHẬT 11 THƯỜNG NIÊN NĂM C2013
GIẢNG LỄ CHÚA NHẬT 11 THƯỜNG NIÊN NĂM C2013
LC:2Sm 12, 7-10.13; Gl 2, 16.19-21;
Lc 7,36 – 8,3
…Thánh Phanxicô Salêsiô giám mục có 1 người giúp việc bê tha rượu chè.
Một đêm kia, anh ta say mèm. Mọi người trong nhà đã ngủ hết, chỉ còn một mình
thánh nhân thức khuya đọc sách. Chính người đã dìu anh về giường và lấy mền đắp
cho anh, rồi sáng hôm sau mới nói cho anh biết lỗi.Thánh nhân nói: “Giả sử lúc
anh đang say, sẩy chân ngã xuống giếng thì sao? Hoặc lỡ bị gió độc mà chết thì
sẽ thế nào? Linh hồn anh sẽ ở đâu?”. Nghe vậy, anh ta hối hận, xin tha thứ và
trước mặt người, anh xin cam đoan sẽ không còn uống một giọt rượu nào nữa.
Nhưng người bảo anh: “Đừng chừa vội quá như thế!”.Từ đó, anh ta xin nhận thánh
nhân làm cha giải tội riêng cho mình và dần dần, đã biết chừa hẳn tội cũ, sống
rất đạo hạnh tử tế.
…Người phụ nữ tội lỗi trong bài Tin
Mừng hôm nay không khác chi người giúp việc nát rượu của thánh Phanxicô trong
câu chuyện trên đây. Họ đều là những người yếu đuối lầm lỡ trong tội, nhưng đã
được Đức Giêsu cũng như thánh Phanxicô bao dung tha thứ, nên họ đã mau mắn đáp
lại tình yêu, để rồi cuộc đời của họ bắt đầu từ nay được đổi mới.Nhưng người ta
chỉ có thể lãnh nhận ơn tha thứ khi đã có lòng tin: tin nơi Thiên Chúa luôn yêu
thương chúng ta, tin rằng Người sẵn sàng tha thứ và sẽ còn tha thứ mãi. Chúa
phán: “Lòng tin của chị đã
cứu chị, chị hãy đi bình an”. Chính lòng tin đã đem lại ơn tha thứ, và ơn tha thứ đã làm
đổi mới tội nhân, để họ mãi bước đi trong bình an.
Tuy nhiên, tình yêu và lòng tin của
chúng ta cần phải được biểu lộ cách cụ thể qua lòng sám hối, vì sám hối tức là
nhận mình có lầm lỗi, và chỉ có những ai nhận mình lầm lỗi mới được Thiên Chúa
thứ tha.
Vì thế mà một triết gia đã nói một câu bất hủ: “Không
nhận ra lầm lỗi là lỗi lớn nhất trong mọi lỗi lầm”. Thánh Gioan trong(1Ga
1,8)nói rằng: “Nếu chúng ta nói là chúng
ta không có tội, chúng ta tự lừa dối mình, và sự thật không ở trong chúng ta”
…Trong Bài đọc 1/PVLCHN chúng ta nghe
câu chuyện Vua Đavít đã bị Ngôn sứ Nathan vạch trần tội lỗi. Tuy
nhiên, thay vì trực tiếp tố giác Đavit, ông kể cho nhà vua nghe một câu chuyện
đại khái như sau:“Có hai người ở trong
cùng một thành, một người giàu, một người nghèo. Người giàu thì có chiên dê và
bò nhiều lắm. Còn người nghèo chẳng có gì cả, ngoài con chiên cái nhỏ độc nhất
ông đã mua. Ông nuôi nó, nó lớn lên ở bên ông, cùng với con cái ông, nó ăn
chúng bánh với ông, uống chung chén với ông, ngủ trong lòng ông: ông coi nó như
một đứa con gái…“Một hôm có khách đến thăm người giàu, ông này tiếc của,
không bắt chiên dê hay bò của mình mà làm thịt đãi người lữ khách đến thăm ông.
Trái lại, ông bắt con chiên cái của người nghèo mà làm thịt đãi người đến thăm
ông”.“Vua Đavit bừng bừng nổi giận với người ấy và nói với ông Nathan: “Có Đức
Chúa hằng sống! Kẻ nào làm điều ấy, thật đáng chết!” Ông Nathan nói với vua
Đavit: Kẻ đó chính là Ngài!”
Vua Đavit công nhận điều Nathan muốn nói. Và ông nói: “Tôi đã phạm tội
chống Đức Chúa”. Nathan làm cho ông yên tâm rằng Thiên Chúa đã tha thứ cho ông.
…Bằng một cách đề cập tế nhị, Nathan
khiến Đavit có thể nhìn thấy tính chất nghiêm trọng của tội lỗi của mình và
chính mình lên án nó. Nỗ lực của Nathan đạt đến tầm mức cao cả nhất ở chỗ người
bị lên án nhìn thấy điều ác của mình đã làm, đưa ra sự phán xét về chính mình
và hối hận.Đây cũng là nguyên nhân làm nên thánh vịnh 50,được gọi là thánh vịnh
sám hối,
Giờ đây chúng ta hãy trở lại để tìm
hiểu về người phụ nữ tội lỗi trong Tin Mừng HN. Chị ta phải lấy
hết can đảm để bước vào ngôi nhà của
Pharisêu và đến trước mặt Đức Giêsu trong tình trạng tội lỗi của mình. Khi làm
như thế, chị càng dễ bị làm cho tổn thương nặng nề. Chị liều mình hứng chịu sự
lên án và sỉ nhục của dân chúng.
Thay vì xua đuổi chị, Đức Giêsu đã
đón nhận chị một cách tử tế, dịu dàng và khoan dung. Người đã xúc động sâu xa
bởi các tội lỗi của chị. Chị đã đau đớn biết tội của mình, và hối hận về những
tội ấy. Người bảo đảm chị đã được tha thứ. Không những thế, Người để cho chị
hiểu rằng chị được yêu thương. Như thế chị có thể thực hiện một sự bắt đầu mới
mẻ.
Người Pharisêu Simon nhìn người phụ
nữ chỉ thấy chị ta là tội nhân và mãi mãi là tội nhân. Đức Giêsu nhìn người phụ
nữ và thấy chị ta là một người phụ nữ tội lỗi có khả năng trở thành một vị
thánh. Nhờ có sự gặp gỡ với Đức Giêsu, người phụ nữ bắt đầu sống một đời sống
mới tốt đẹp hơn. Và chị ta có thể hành trình trên con đường ấy xa hơn những
người đã xét đoán chị...Bằng việc tiếp xúc tử tế và chấp nhận quà tặng của chị
với lòng khoan dung. Đức Giêsu đã thổi gió vào cánh buồm đời chị.Amen
Nhận xét